
?"
Triệu Nhiễm Nhiễm cười nằm trong ngực Giang Tiềm, khụ khụ,
mục đích đạt tới, chính là cho anh biết cõi đời này không có ai thương
anh hơn cô, mấy người phụ nữ khác không ai tốt như cô.
"Nhưng. . . . . . Em có uất ức hay không?"
Triệu Nhiễm Nhiễm lắc đầu, lại nằng nặng tăng thêm một câu, "Chỉ vì anh, làm cái gì cũng không uất ức."
Tốt lắm, một chiêu trí mạng, trong nháy mắt Giang Tiềm liền áp đảo cô, mặc
dù mục đích của cô không phải thế này, nhưng nhìn đến tình yêu và cảm
động nhấn chìm người khác trong mắt của anh, dù là hai chủng loại tình
cảm này mỗi lần gặp mặt đều có thể nhìn đến, nhưng giờ phút này vẫn rất
muốn nâng cao bộ ngực nhỏ nói cho anh biết: anh may mắn hơn người khác,
em tốt với anh hơn bất luật kẻ nào, quan trọng nhất là, em tốt hơn cô
Vương Đan xấu kia rất nhiều rất nhiều rất nhiều.
Mà Giang Tiềm
vui mừng không phải do cô quyết định như thế, mà đúng như Triệu Nhiễm
Nhiễm tưởng tượng, đó là do vợ anh vì anh, vợ anh làm tất cả đều là vì
anh, quan trọng hơn càng làm người ta vui hơn là, bọn họ rốt cuộc có thể kết thúc cuộc sống ở riêng hai nơi.
"Nhiễm Nhiễm, vợ, anh muốn xơi em rồi, để cho em tiến vào trong thân thể anh."
"Hở?" Triệu Nhiễm Nhiễm cố ý há to mồm, "Ăn thịt người là phạm pháp."
"Vậy. . . . . . Được rồi, cho em ăn anh."
Hoạt động cho ăn ban đêm chính thức bắt đầu, bọn họ cũng đều biết, từ lúc bọn họ vừa bắt đầu, họ đã yêu nhau rồi. . . . Gần đây Giang Tiềm gặp được một chuyện phiền toái, về nguyên do còn phải trở lại mấy năm trước, khi đó anh còn chưa có được triều về pháo đoàn,
mà còn là chủ lực mạnh mẽ nhất của đại đội đặc chủng. Trong một lần diễn tập ở quân khu, anh đã đụng phải binh lính cứng đầu nhất trong cuộc đời này, binh lính cứng đầu anh đã gặp nhiều, bản thân anh cũng là kiệt
xuất trong đó, nhưng cứng đến loại trình độ này thật đúng là thứ nhất.
Binh lính cứng đầu đó gọi Lương Hạ Mạt, kỹ sư gỡ bom của quân khu, Giang
Tiềm vô cùng khinh thường, kiên trì gọi bọn họ là công binh, ai ngờ anh
lính kia vô cùng kiên trì, xưng lão tử là chuyên gia tháo đạn, cao thủ
gỡ mìn.
Được rồi, lúc ấy Giang Tiềm âm thầm nghĩ, cậu là chuyên gia đúng không, lão tử cho cậu ăn gạch nhé.
Giang Tiềm vốn không quá để loại diễn tập này ở trong lòng, mà cũng không
phải mình anh, nghĩ xem, từng dùng súng thật đạn thật giết người, tại
sao lại quan tâm mấy trận chiến không thấy máu này. Dĩ nhiên, phía trên
điều đại đội đặc chủng tới tham dự, cũng chỉ vì khoe khoang, học hỏi và
được thêm kiến thức thôi.
Nhưng sau khi đợt diễn tập thứ nhất kết thúc, Giang Tiềm đã đầy đủ hiểu được trình độ coi trọng của cấp trên
với lần diễn tập này, năng lấy lấy tin tức của phe đỏ siêu cường, mặc dù các cấp binh lính chia không đều, nhưng người ta đều là chuyên gia khắp mọi mặt, trừ đánh cận chiến và xạ kích thì yếu, những mục khác thì đều
hạng nhất, Giang Tiềm nhiều lần thiếu chút nữa bị bắt, tức giận đến hộc
máu. Mẹ đấy, lúc này phía trên đùa thật à, không nhẹ nhõm hơn thực chiến bao nhiêu.
Khi Giang Tiềm thật vất vả mới rảnh miệng chửi má nó, thì đột nhiên ngửi thấy mùi lửa đạn, anh kinh hãi quay đầu lại tìm kiếm đội viên phụ trách truyền tin liên lạc mà trước đây không lâu bị anh tự mình giấu cực kỳ chặt chẽ, chàng trai nhìn còn thêm thảm hơn anh liền
bị bắt lấy.
Giang Tiềm quay đầu bỏ chạy, hùng hùng hổ hổ, "Miếng
thuốc cao dán da chó từ đâu tới?" Khuông Vĩ từ trong bộ đàm nói cho anh
biết, "Lộn xộn, sớm có dự mưu rồi, chính là vì tới ghê tởm chúng ta,
Giang Tiềm cậu mà làm tôi mất thể diện, thì chuyện giúp cập tìm đối
tượng không có cửa đâu." Giang Tiềm lại mạnh mẽ mắng một tiếng mẹ nó.
Lúc diễn tập nửa giai đoạn cuối, Giang Tiềm rốt cuộc nghênh đón may mắn,
Khuông Vĩ luôn nói anh chiêu cứt chó, nếu không lấy đâu ra nhiều vận cứt chó như vậy, đội người vẫn níu lấy bọn họ không buông kia bị binh đoàn
đối kháng đánh tan tác. Giang Tiềm búng tay, cằm hất lên, kiêu ngạo vô
cùng, "Tận dụng mọi thứ cho tôi, ức hiếp lão tử thật là thảm, diệt hết
cho tôi."
Vì vậy, sau khi phản kích bắt đầu liền xuất hiện tình
cảnh như vậy, phe đỏ thật vất vả mới rút ra chút thời gian nghỉ ngơi,
kết quả lương khô chưa ăn xong, nhà cầu cũng chưa kịp đi, thì ‘ cộc cộc
lộc cộc ’ súng máy hạng nhẹ đã bắn càn quét tới đây, chỗ chết người nhất chính là cả một bóng người cũng không nhìn thấy, bốn phía khói mù đằng
đằng, người phản ứng mau liền bỏ chạy.
Giang Tiềm dương dương hả
hê, đột nhiên từ trong kính ngắm thấy nơi góc chết có một người tuấn tú
đang ngồi, vừa cẩn thận nhìn chung quanh, còn vừa mạnh mẽ gặm lương khô. Giang Tiềm liền muốn trêu chọc.
Người này chính là Lương Hạ Mạt, lúc này trên lưng đeo thuốc nổ C4 plastic số lượng lớn, nghĩ thầm, lão
tử muốn chui vào bộ tổng chỉ huy của mấy người, chết cũng muốn chết
chung với mấy người.
Vì vậy, trò chơi mèo vờn khá dài chuột bắt
đầu, một đội nhân viên nhỏ bên Giang Tiềm thả lỏng sự vây đuổi, chận
đường, rồi lại nhường, công kích đủ kỹ xảo. Trong mấy trò đùa người thì
Giang Tiềm cũng ở đỉnh cao, ý kiến của anh là, làm mệt chết