
lác đác lơ thơ. Không
phải chưa từng lén oán giận, nhưng chỉ cần tiếp điện thoại, liền cảm
thấy chờ đợi cỡ nào cũng đáng giá, tin chắc mình có thể gắng gượng qua
những ngày không ngừng mong đợi.
Một ngày trước khi Giang Tiềm từ tuyến đầu tiên chống lũ giải nguy trở về, Triệu Nhiễm Nhiễm đến quân
khu một mình, có thể là gần đây bị sự chia lìa lâu dài hành hạ tiêu hết
vui vẻ không buồn không lo, cô thường xuyên hơi ngẩn người. Ăn xong cơm
tối, ở trong nhà đoàn trưởng Ngô, Triệu Nhiễm Nhiễm núp ở phòng bếp cẩn
thận lau khô chén dĩa, bối cảnh đơn bạc làm cho đau lòng người.
Trương Tư Đình tựa tại bên cạnh cửa nhìn cháu gái một lúc lâu, muốn mở miệng
khuyên nhủ cô, lại không biết nói thế nào. Nếu như làm vợ đồng chí mà cả chia lìa tối thiểu cũng không chịu nổi, vậy tốt nhất nên dừng bước
trước. Nhưng Triệu Nhiễm Nhiễm bướng bỉnh như con lừa, lại yêu thật
tình, rất khó có thể lý trí.
"Nhiễm Nhiễm, cùng dì nhỏ trở về phòng, dì nhỏ có lời nói với cháu."
Triệu Nhiễm Nhiễm đi theo vào, lau khô tay, có phần không giải thích được.
"Nhiễm Nhiễm, ngày mai Giang Tiềm sẽ trở lại rồi, sao cháu còn không vui?"
"Cháu không có." Cô phản bác, "Cháu. . . cháu chỉ là không mấy nhớ rõ bộ dáng của anh ấy, không biết có còn giống trong hình không."
"Là e sợ gần nhau rồi sẽ cách xa."
Triệu Nhiễm Nhiễm lắc đầu một cái, lại gật một cái.
Cô từ trước đến giờ đều bướng bỉnh, miệng lại cứng, cha mẹ cũng không có
biện pháp gì, huống chi là dì nhỏ. "Nhiễm Nhiễm, có thể bỏ Giang Tiềm
không?"
Triệu Nhiễm Nhiễm liền vội vàng lắc đầu, giật mình mở to mắt, "Dì nhỏ, dì nói gì thế, cháu và Giang Tiềm chuẩn bị kết hôn rồi."
"Vậy tại sao cháu không vui? Là sợ tương lai chia lìa quá nhiều sao?"
"Cháu không nghĩ thế, thật không nghĩ thế, cháu không sợ chịu khổ, là. . . .
Quá hy vọng anh trở về, nhưng vẫn không trông về được, chúng cháu đã hơn bốn tháng không gặp mặt rồi, hiện tại thình lình sắp trở về, đột nhiên
có chút xa lạ."
Trương Tư Đình kéo cháu gái vào trong ngực, trong lòng cảm khái rất nhiều. Năm đó cô cũng là như vậy, lúc chung sống nóng hổi nhất thì một cái nhiệm vụ liền khiến người đi mất, từ từ quen cuộc
sống một mình, thì ngày nào đó lại trở về rồi, thật vất vả mới tìm lại
cảm giác gần nhau, một cái nhiệm vụ lại điều đi, cứ nổi lên lặn xuống,
lúc lạnh lúc nóng, không nỡ buông tay, chịu đựng thì khổ.
"Nhiễm
Nhiễm, thử tìm thêm cho mình vài chuyện làm, không nên cứ quan tâm Giang Tiềm, phân tán lực chú ý, thì cháu mới có thể sống nhẹ nhõm. Tương lai
sau khi kết hôn, nhà mặc dù là chảu hai đứa, nhưng phải chuẩn bị tự lo
cho mình, không thể dựa vào một người chồng quân nhân chia sẻ cho cháu.
Nhớ, cháu lựa chọn là một quân nhân, sẽ phải bỏ ra sự rộng lượng và nhân nhượng nhiều hơn người khác."
Những lời này trước kia Triệu phu
nhân từng nói, nhưng Triệu Nhiễm Nhiễm thật đúng là lần đầu tiên nghiêm
túc thể nghiệm hàm nghĩa của chúng. Cô không phải không muốn Giang Tiềm, không có không chờ mong đoàn tụ với anh, có lẽ dì nhỏ nói không sai,
đúng là e sợ ở gần rồi chia xa. Bình thường khi nhớ nhung thì trái tim
nóng lên, chỉ luôn muốn ở chung, nhưng khi gặp nhau, Triệu Nhiễm Nhiễm
suy nghĩ một lát, trong lòng cô lại có hai loại cảm xúc mâu thuẫn, mong
đợi khổng lồ và sợ hãi âm thầm.
Triệu Nhiễm Nhiễm thử điều chỉnh
cảm xúc không tốt trước khi Giang Tiềm trở về, hi vọng có thể lộ ra mặt
tốt nhất của mình, nhưng Giang Tiềm vẫn phát hiện thay đổi rất nhỏ của
cô, cô không có không thương anh, không có không muốn anh, nhưng cô lại
xa lạ với anh. Giang Tiềm nghĩ tới trong lòng liền hận mình, thời điểm
tình yêu cuồng nhiệt anh lại rời đi, cả gọi điện thoại cũng biến thành
xa xỉ, không trách được cô.
Lúc rời đi Trương Tư Nhiêu đóng lại
cửa phòng, trong phòng trầm mặc một lúc lâu, ánh mắt nhìn chăm chú của
Giang Tiềm nóng đến có thể xuyên thấu thân thể của con người, Triệu
Nhiễm Nhiễm lại cúi đầu, rất muốn đến gần nhưng anh cố gắng thế nào thì
tay chân cũng bị gò bó.
"Nhiễm Nhiễm, tới đây cho anh ôm một cái."
Triệu Nhiễm Nhiễm kì kèo mè nheo mới qua, đột nhiên bị Giang Tiềm vươn tay
kéo vào trong ngực, cô sợ hãi, phản xạ có điều kiện mà đẩy ra.
"Nhiễm Nhiễm là anh, anh đã trở về, em quên anh sao?"
"Chưa." Triệu Nhiễm Nhiễm sợ bị bắt gặp, vẫn giùng giằng muốn từ trong ngực anh ra ngoài, "Bị dì nhỏ thấy liền nguy rồi."
Giang Tiềm liều mạng, ôm lấy mặt của cô đối diện mình, đôi môi vừa in ở phía
trên vừa nỉ non, "Anh đã trở về, Nhiễm Nhiễm em nhìn anh, anh trở về
cưới em rồi, em không vui mừng sao?"
"Không có mất hứng." Thấy
đẩy không ra, liền an tĩnh lại, nhưng thân thể cũng rất cứng ngắc, nhịp
tim như ngừng lại. "Em không phải không muốn anh, không có không kích
động, cũng không có mất hứng, là. . . . Chỉ là có chút không thích ứng,
có thể là quá lâu không có. . . ."
"Anh hiểu, là anh không tốt."
bàn tay Giang Tiềm chậm chạp hoạt động, nhẹ nhàng xoa ở trên vai cô,
chốc lát trượt đến sau lưng rồi đến bên hông, xuống chút nữa, rồi trượt
đi lên, không ngừng vuốt ve lên xuống. Dần dần, thân