
lược, quay đầu nhìn người chồng tuấn tú lịch sự, dáng vẻ nhẹ nhàng. . .
"Anh mặc cái gì nhìn cũng đẹp." Cô ăn ngay nói thật, nói xong liền vòng qua anh đi ra ngoài phòng.
Nghe lời ca ngợi Trác Diệu Bang không hề có loại tình cảm vui sướng, bởi vì giọng điệu của vợ bình tĩnh nghe qua giống thờ ơ có lệ, hơn nữa này không có biểu cảm phập phồng gì, càng làm cho anh biết việc này quá nghiêm trọng rồi.
Trước đây cô ngẫu nhiên có hờn dỗi cũng chưa từng có "ngủ riêng" , nhưng mà mặt trời đã mọc mà cô vẫn có thái độ lạnh như băng, dường như còn muốn kết đông lạnh mấy ngàn năm.
Anh thay xong quần áo, đi đến phòng ăn, cô mang sữa đã đun nóng bưng lên bàn. . . .
May mắn, tuy rằng vợ anh không giúp anh chọn quần áo, thêm vào điểm may mắn nhỏ, nhưng mà vẫn giúp anh chuẩn bị bữa sáng của vợ yêu.
Nhưng mà đến gần vừa thấy, trên bàn không có sắc hương vị đầy đủ thường hay thấy, chỉ bày ra bình mứt hoa quả cùng nửa chiếc bánh mì lúa mạch, bánh mì còn chưa được nướng qua, lạnh giống như vẻ mặt của cô vậy.
"Hôm nay bữa sáng ăn như vậy?" Bốn năm nay lần đầu như vậy, anh không quen.
"Không muốn ăn thì thôi, dù sao anh xem báo chí cũng sẽ no." Cô liếc mắt nhìn anh, nhàn nhạt châm chọc, tao nhã xé bánh mì.
Hừ, còn kén chọn, nếu không phải thành thói quen tự nhiên, cô vốn ngay cả sữa cũng không muốn giúp anh hâm nóng .
Trác Diệu Bang nghe vậy, lập tức thu hồi động tác đang muốn lấy báo chí, im lặng uống sữa tươi, ngoan ngoãn giống như một đứa trẻ sợ bị mẹ quở trách.
Vợ đang ở nổi nóng, anh bớt chọc giận mới tốt. . . . . .
“Em tính đi ra ngoài làm việc." Cô nói.
"Làm việc?"
"Đúng, em muốn tìm việc làm, kiếm tiền nuôi sống bản thân."
Cô muốn kiếm tiền nuôi sống bản thân! Ý tứ chính là không nghĩ muốn cô dưỡng? Khó mà làm được
"Nhược Duy, nếu em thiếu tiền thì hãy nói với anh, không cần thiết làm cho bản thân vất vả như vậy." Anh cười theo mặt, khuyên vợ yêu bỏ đi ý niệm này, ngăn cản cô có khả năng "Hướng ra phía ngoài phát triển" .
"Hiện tại em không thiếu tiền, chính là sau này không muốn lại dựa vào anh để ăn mặc." Cô nói chuyện rõ ràng, tuy rằng hiện tại là "cứng rắn đứng lên" nói cho anh biết quyết định của chính mình, không phải hỏi ý tứ của anh.
Từ hôm nay trở đi, cô phải làm Lương Nhược Duy, làm chính mình, mà không phải một người thay chồng suy nghĩ mọi chuyện, vui vẻ làm Trác phu nhân của anh, cho nên cô bắt đầu học tập sống độc lập, từng bước một thoát khỏi "bao che" của anh , dần dần thoát khỏi hạn chế hình thức cuộc sống của anh.
"Em đi ra ngoài làm việc, trong nhà phải làm sao bây giờ?" Nhất thời nghĩ không ra lý do hay để thuyết phục cô, anh vừa khéo chọn lí do thối nát nhất . Nhìn anh có bao nhiêu "thật thà" . . . . . .
Cô trừng mắt, phẫn nộ, chỉ biết người đàn ông này hoàn toàn coi nàng như người giúp việc miễn phí!
"Em sẽ tìm giúp việc đến quét dọn nhà cửa, ba bữa có thể giải quyết ở bên ngoài, dù sao anh rất ít ăn cơm ở nhà, ảnh hưởng chắc chắn không lớn." Cô đã sớm nghĩ tốt kế sách ứng đối, cố gắng giữ giọng nói bình thản, không muốn làm cho anh cảm thấy bản thân còn để ý ý tưởng của anh. Từ nay về sau, cô muốn học "làm nhạt nhòa" cảm xúc của anh, để người đàn ông này từ trong lòng chậm rãi dời đi.
"Ai nói ! Anh. . . . . . Anh mỗi ngày đều phải ăn xong bữa sáng mới ra ngoài, có đôi khi cũng sẽ về nhà ăn cơm chiều, hơn nữa anh thích ăn món ăn gia đình." Anh chột dạ lại hoảng hốt cường điệu, đồng thời ngăn cản vợ bỏ quên không để ý anh, mới phát hiện lập trường bản thân rất yếu kém, trước đây thật sự đã sao nhãng gia đình rồi.
"Như vậy a. . . . . . Được, em đã biết, em sẽ giúp anh tìm một giúp việc biết nấu ăn." Cô nói, trả lời rất kiên quyết.
"Nhược Duy, em biết rõ người anh cần là em." Anh trầm ngâm nhìn chăm chú, lấy tình để cảm động, ánh mắt ôn nhu thâm tình khẩn thiết đối diện đôi mắt to sáng ngời, dịu dàng có điện dường như muốn nhẹ nhàng tiến vào linh hồn của cô. . . . . .
"Để cho em chuyển ra đi." Cô chủ trương rõ ràng, sẽ không dễ dàng bị lừa bởi anh.
Tuy rằng cô không phải rất thông minh, nhưng cũng không thể luôn luôn ngốc như vậy thêm nữa, vĩnh viễn bị anh nắm mũi dắt đi.
Sức quyến rũ mất đi hiệu lực, Trác Diệu Bang giật mình trong lòng, hoảng sợ phát hiện vợ mình thật sự hạ quyết tâm quyết định muốn rời bỏ anh mà đi, cũng không quay đầu lại ——
"Tuyệt đối không được! Chuyện này đừng nữa nhắc đến nữa." Anh sắc mặt , thái độ cứng rắn hơn cô, trong trường hợp như thế nào đều sẽ không đồng ý quyết định "không khôn ngoan" này của cô , ý nghĩ về cuộc sống không có cô làm anh thật sự mất đi lý trí, cảm thấy phát điên.
"Chẳng phải chúng ta đã không còn gì để nói rồi." Cô cúi đầu ăn bữa sáng, không nói gì miệng nhấm nuốt đồ ăn, cùng với đau đớn trong lòng.
Bữa sáng trầm mặc, hai người ngồi đối diện không nói gì, tất cả đều không dễ chịu. . . . . .
Anh nuốt xuống một mảnh bánh mì khô ráp nhất từ trước tới nay kết hợp với một ly sữa vô vị .
"Anh đi làm đây."
"Vâng." Cô đáp nhẹ, biểu cảm cũng không ngẩng đầu.
Anh mặc áo khoác vào, mang theo túi công văn đi về phía cửa lớn, tất nhi