
rối loạn, son môi không có, kết quả của việc người đàn ông kia vừa rồi hôn mấy lần? "Sáng nay em còn một buổi lễ cần tới, anh còn đem son môi của em ăn sạch!"
Đầu sỏ gây tội cũng không có một chút hối hận, không lo lắng thưởng thức bữa sáng, chỉ thấy Hiểu Nguyên chạy trối chết vào phòng sửa sang lại quần áo, trang điểm, mấy phút sau mới ra khỏi phòng.
Cô tức giận không nhỏ, giữ khoảng cách đề phòng hắn.
"Sáng nay muốn đi chỗ nào?"
Cô nói một địa chỉ, sau đó sửa sang lại khăn lụa trên cổ. Hôm nay rất nóng, tại sao lại phải quàng khăn lụa?
Bởi vì có người trong lúc kích tình.... để lại dấu hôn trên cổ cô, cô cũng không ngại người khác thấy, dù sao cái này cũng giống như dị ứng, chẳng qua quý ông đây không thích người khác thấy vết hôn sẽ tăng sự hấp dẫn của cô, cho nên hạ lệnh bắt cô mang khăn lụa.
"Anh đưa em tới đó."
Tống Tử Ngôn đứng dậy, bộ dạng được ăn no nê thật chọc người, cả người tỏa sáng tinh thần sáng sủa.
Xe của cô để ở "Hoa Dạng" trở thành xe công vụ, hiện tại đi làm đều có ông xã đưa đón, nếu như hắn bận, cô có thể đón taxi tới văn phòng luật tìm hắn, rồi cùng nhau về nhà ăn tối.
Ai, làm sao bây giờ? Cô cảm thấy thật hạnh phúc.
"Nghĩ gì đó?"
Cô xinh đẹp mỉm cười. "Nhớ anh a!"
Cô rất hài lòng. "Em không muốn phải trang điểm lại."
Tống Tử Ngôn cười nguy hiểm. "Vậy cũng có cách khác a."
Hắn đùa giỡn nút áo sơ mi cô quên cài, cô phản ứng không kịp thì hắn đã kéo ra áo sơ mi, cúi đầu in lên ngực cô một vết hôn đỏ sẫm.
Khương Hiểu Nguyên hận chỉ muốn làm tóc hắn xù lên, nhưng cô không có gan, chỉ có thể để hắn muốn gì làm đó để lại ký hiệu, ô......
Tống Tử Ngôn giúp cô cài lại nút áo sơ mi, cười nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đang thở phì phò. "Tức giận?"
Cô bĩu môi. "Không dám."
"Đi thôi."
Hắn vươn tay, cô đem bàn tay nhỏ bé đặt vào lòng bàn tay hắn, hắn cầm thật chặt.
Khương Hiểu Nguyên ngọt ngào dựa vào người hắn, cảm giác mình thật hạnh phúc.
Một ngày làm việc kết thúc, cô nhận được điện thoại của Tống Tử Ngôn.
"Xong việc chưa?"
"Ừ, còn anh?"
"Còn chút việc nữa, hôm nay sau khi mở phiên tòa còn mấy vấn đề cần xử lý."
"Ác, vậy em đi qua chỗ anh, muốn ăn cái gì?"
"Ăn em."
Giọng hắn tham lam khàn khàn nói, cố ý nói mấy lời rất buồn nôn rõ ràng, ác, trời ạ,.......... Khuôn mặt Khương Hiểu Nguyên xuất hiện ráng hồng. "Không biết xấu hổ."
"Anh thích ăn bà xã của anh, có gì không đúng?"
Cô cúi đầu, khóe miệng nhếch lên cười khẽ. "Được rồi, được rồi, em mua chút đồ ăn qua chỗ anh, có thể vừa làm vừa ăn."
"Không cần gấp, đi từ từ, anh sẽ ở đây chờ em."
"Ừ."
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Khương Hiểu Nguyên ôm điện thoại thỏa mãn thở dài. Tử Ngôn có biết hắn đã thay đổi hay không? Bọn họ nói chuyện rốt cuộc cũng không chỉ "Ừ" nữa.
"Vui vẻ sao? Chị hai?" A Kiệt cười nhìn cô, cũng thấy vui vẻ thay chị hai.
"Vui vẻ."
Hắn vờ như thật sờ sờ thái dương. "Xem như chúng tôi cung cấp rương bảo bối cũng phát huy tác dụng."
"Dạ dạ dạ, đúng là phát huy tác dụng!" Thật ra mấy cái đĩa phim kia, cô mới nhìn đã mặt đỏ tim đập, căn bản không có biện pháp nghiên cứu, mấy đĩa phim A (phim người lớn) vẫn còn giấu trong ngăn kéo bí mật ở nhà! Chẳng qua cô không muốn A Kiệt tổn thương.
"Hắc, chị hai muốn đi mua đồ ở đâu, em đưa chị đi?"
"Tiệm Tam Việt Tín."
A Kiệt sau khi đưa cô đến bách hóa, bởi vì buổi tối phải học, cho nên đi trước. Khương Hiểu Nguyên đến phố ẩm thực mua cơm hộp kiểu Nhật đơn giản, ngay sau đó đón taxi đến văn phòng luật, mở điện thoại định gọi thì Tiểu Vương nhìn thấy cô, dùng sức phất tay chào.
Ngoài Tiểu Vương, những phụ tá khác trong phòng làm việc đã tan tầm, bây giờ là 8h30', đã qua giờ tan sở bình thường rất lâu.
Khương Hiểu Nguyên để ý Tống Tử Ngôn không có trong phòng làm việc, đi xung quanh tìm người, lúc này Tiểu Vương vừa ngắt điện thoại.
"Phu nhân, công ty không có cà phê hạt, luật sư Tống nói sau khi ăn tối chị thích uống cà phê, cho nên xuống lầu mua cà phê rồi. Phu nhân, luật sự Tống thật thương chị!"
Khương Hiểu Nguyên hơi xấu hổ, không quen được người khác khen ngợi tình cảm vợ chồng bọn họ tốt. Cô lấy cơm hộp từ trong túi ra.
"Ách, Tiểu Vương, tôi mua cơm hộp Nhật Bản, cậu nghỉ ngơi ăn chút gì đi, tôi đến phòng làm việc của luật sư Tống chờ anh ấy."
"Được, cảm ơn phu nhân!"
Cô đi tới phòng làm việc của Tống Tử Ngôn, đặt túi xách xuống, nhìn chung quanh. Văn phòng của Tử Ngôn rất có phong cách của Tử Cần, vừa nhìn là biết do hắn thiết kế, nhưng không dịu dàng như "Hoa Dạng", văn phòng nhiều hơn mấy phần nam tính trầm ổn.
Cô đứng trước giá sách được sắp xếp ngăn nắp, thấy rất nhiều bộ sách liên quan đến pháp luật, nhưng suy nghĩ không nhịn được rối loạn.
Đổng Tú Thanh giờ như thế nào? Ngày đó, tại Tống gia, Đổng Tú Thanh đột nhiên xuất hiện rồi lại nhanh chóng rời đi, gần đây không có tin tức gì về cô ta, chỉ biết cô ta đã rời văn phòng luật, chuyển khỏi cửa bắc.
Những tin này là Tử Ngôn chủ động nói cho cô biết, về những tin tức khác, cô cũng không tiện hỏi tới. Tất nhiên cô rất tò mò Đổng Tú Thanh đang ở đâu? Có về Đài Trung hay không? Hoặ