Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Vợ Ngốc Ah! Em Trốn Được Tôi Sao?

Vợ Ngốc Ah! Em Trốn Được Tôi Sao?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321181

Bình chọn: 7.00/10/118 lượt.

tóc cô như vỗ về , ánh mắt dịu dàng

trầm ấm nhìn cô chan chứa yêu thương …

- Anh xin lỗi!

Là do anh không tốt!

Anh sai rồi!

- Hic…

- Thôi mà!

Ngoan không khóc nữa nào!

Khóc xấu lắm đó!

- Hứ… Hức…

- Mà sao tự nhiên em lại khóc thế?

- ….

- Hử?

- Không biết!

Hức…

- thôi đừng giận anh nữa nhé!

Cũng chỉ vì anh lo cho em thôi mà…

- Anh này!

- Anh đây!

- Hôm nay… Anh thật lạ!

- ????

Anh xin lỗi!

Lần sau anh sẽ không mắng em nữa!

- Không phải!

Vừa rồi anh ngồi trên ghế đó… Anh sao thê?

- ???

Anh làm sao?

- Không biết!

Em không thích anh như thế đâu!

Em sợ!

- ???

- Và … buồn nữa??

Nghe cô nói một hơi , đầu tiên anh hơi khó hiểu , nhưng rồi lại thoáng mỉm cười Hạnh phúc… Vợ anh biết quan tâm đến anh rồi!

BỐI PHONG còn đang đắm chìm trong niềm hạnh phúc của bản thân .

Thì lưng anh bị tay ai đó chọc chọc vào , khiến anh bất ngờ thoát ra khỏi

niềm hạnh phúc giản đơn mà quay lại với thực tế… Cô vợ nhõng nhẽo của

anh làm gì có chuyện để anh yên thân sớm thế.

- Anh!

*nũng nịu*

- Gì em?

- Anh thương em không?

(mắt chớp chớp)

- Thương!

- Em buồn anh có buồn không?

*phụng phịu*

- Buồn ! Rất buồn!

(nghi ngờ)

- Thật không?

(hí hửng)

- Thật!

Anh gật đầu nhíu mày nhìn cô .

Không hiểu cô định làm trò gì nữa.

Cái đầu nhỏ bé kia đang có âm mưu gì đây.

Định dùng mỹ nhân kế với anh ư?

Biết là vậy sao anh vẫn muốn đổ nhỉ?

Đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà.

Bối Phong Khẽ mỉm cười với suy nghĩ của mình , anh nhẹ nhàng ngắm nhìn

cô vợ đáng yêu đang trầm tư của mình trong lòng cảm thấy rộn ràng vô

cùng… Lại tò mò muốn biết thật ra ý định của cô là gì??

Quyết Minh thấy Bối Phong ngẩn ngơ nhìn mình ra chiều đắc ý lắm.

Không do dự cô vào mục đích chính luôn

- Anh ơi! Em ở đây buồn lắm!

- uh!

- Em cũng khỏe nhiều rồi!

- Uh!

(nhíu mày)

- Anh cho em về nha anh!

- Hửm!

(khó chịu)

- Em muốn xuất viện!

Em muốn về nhà!

Ở đây buồn lắm!

Em cũng khỏe nhiều rồi!

Anh cho em về nhà nha anh!

Nha nha nha!

Vừa nói cô vừa lay lay tay anh , cố gắng nũng nịu để tảng băng mặt tỉnh bơ kia hồi tâm chuyển ý cho cô về nhà.

Tuy về nhà cũng buồn , nhưng ở đây còn chán hơn , ngủ lại không ngon

nữa , anh thì cứ vắng mặt liên tục để cô phải nhìn mấy tảng băng mà anh

phái đến nản vô cùng.

Suy đi tính lại về nhà vẫn thích hơn.

BỐI PHONG còn đang đắm chìm trong niềm hạnh phúc của bản thân.

Thì

lưng anh bị tay ai đó chọc chọc vào,khiến anh bất ngờ thoát ra khỏi niềm hạnh phúc giản đơn mà quay lại với thực tế... Cô vợ nhõng nhẽo của anh

làm gì có chuyện để anh yên thân sớm thế.

- Anh!

*nũng nịu*

- Gì em?

- Anh thương em không? (mắt chớp chớp)

- Thương!

- Em buồn anh có buồn không? *phụng phịu*

- Buồn ! Rất buồn! (nghi ngờ)

- Thật không? (hí hửng)

- Thật!

Anh gật đầu nhíu mày nhìn cô .Không hiểu cô định làm trò gì nữa.Cái đầu nhỏ bé kia đang có âm mưu gì đây.Định dùng mỹ nhân kế với anh ư?

Biết là vậy sao anh vẫn muốn đổ nhỉ? Đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà.

Bối Phong Khẽ mỉm cười với suy nghĩ của mình , anh nhẹ nhàng ngắm nhìn

cô vợ đáng yêu đang trầm tư của mình trong lòng cảm thấy rộn ràng vô

cùng... Lại tò mò muốn biết thật ra ý định của cô là gì??

Quyết Minh thấy Bối Phong ngẩn ngơ nhìn mình ra chiều đắc ý lắm.

Không do dự cô vào mục đích chính luôn

- Anh ơi! Em ở đây buồn lắm!

- uh!

- Em cũng khỏe nhiều rồi!

- Uh! (nhíu mày)

- Anh cho em về nha anh!

- Hửm! (khó chịu)

- Em muốn xuất viện! Em muốn về nhà! Ở đây buồn lắm! Em cũng khỏe nhiều rồi! Anh cho em về nhà nha anh! Nha nha nha!

Vừa nói cô vừa lay lay tay anh , cố gắng nũng nịu để tảng băng mặt tỉnh bơ kia hồi tâm chuyển ý cho cô về nhà.

Tuy về nhà cũng buồn , nhưng ở đây còn chán hơn , ngủ lại không ngon

nữa , anh thì cứ vắng mặt liên tục để cô phải nhìn mấy tảng băng mà anh

phái đến nản vô cùng. Suy đi tính lại về nhà vẫn thích hơn.

- Đi đi mà anh! Chiều em lần này đi! Em muốn về nhà! Cho em về đi mà! Anh! Anh!

Bị Quyết Minh giằng kéo Bối Phong không thể suy nghĩ được gì. Cứ mỗi lần muốn gì là cô lại dùng cách này làm khó anh.

- Em bỏ anh ra đã, để anh suy nghĩ...

- Còn suy nghĩ gì nữa cho em về nhà đi mà... Em hứa em sẽ ngoan , sẽ nghe lời anh , anh nói gì em nghe hết...

- Thật không?

- Thật!

Quyết Minh nhìn anh gật đầu cái rụp. Như khẳng định lời mình nói là

đúng. Nhìn hành động đó của cô, lòng anh mềm dịu đi rất nhiều. Nếu cô cứ mãi thế này thì tốt qúa!

Nhìn con gái và con rể ôm nhau tình tứ , hai khán giả bất đắc dĩ vừa mừng vừa lo.

Mừng vì thấy 2 người không còn giận hờn nhau nữa.

Con gái họ cũng biết dùng mỹ nhân kế để mê hoặc chồng rồi đó.

Vậy mà trước đây còn dám đứng trước mặt họ tuyên bố là sẽ không yêu ,

không lấy chồng, rồi con rể là người thế này thế kia, có bao nhiêu thứ

xấu xa trên đời nó đều ném lên người con rể...

Giờ thì thế kia?

Muốn nó làm gì nó cũng làm! Đứa con gái bướng bỉnh của họ trở lên ngoan ngoãn nghe lời từ bao giờ vậy nhỉ?

Nhưng mà nh