
ốn đó , anh
sẽ bắt bọn chúng phải trả giá gấp hàng trăm , hàng nghìn lần…
Đang
vừa chạy , vừa vội vàng căng mắt nhìn xung quanh , anh phải nhìn thật kĩ , không cho phép mình bỏ qua bất cứ một chỗ nào hết , vì anh sợ vô tình anh sẽ bỏ qua cô.,
đang hoang mang lo lắng , vì tìm mãi mà không thấy cô đâu , vì bọn chúng nói cô ở gần đây…
Thì đập ngay vào mắt anh là một thân thể đang nằm trên nền đất lạnh ,
chiếc váy trắng tinh khôi giờ đã thấm đẫm màu đỏ đến nhức mắt … Tim anh
như ngừng đập , ánh mắt đau đớn , xót xa không nói lên lời… Khuôn mặt
bất ngờ , rồi sợ hãi vội vàng chạy đến bên cô…
Ngồi xuống cạnh vợ
mình , hai tay anh run rẩy , lý trí cố gắng chống lại sự yếu mềm của bản thân , vì anh biết lúc này anh cần làm gì…
Vội vàng ôm chầm lấy cô , rồi ủ ấm cô trong lòng mình ,
- Quyết Minh anh xin lỗi!
Anh đến với em rồi!
Xin lỗi vì đã để em lạnh lẽo cô đơn nằm ở đây một mình lâu đến thế.
Đau lắm đúng không…
Nhưng mắt anh nhói buốt , xót ra khi nhìn thấy dòng máu đỏ tươi vẫn
không ngừng chảy ra xuống chân cô , giờ nó cũng đang thẫm đẫm bộ vest
đen của anh… Anh biết điều gì đang sảy ra , tại sao anh chỉ hơi sơ suất
một chút mà mọi chuyện đã xảy ra thế này rồi…
Vội vàng bế cô vào
trong ô tô , rồi ôm chặt lấy cô trong nỗi hoảng loạn sợ hãi , khuôn mặt
cô tái nhợt vì mất máu , ngay cả hơi thở cũng đang ngày càng yếu đi…
Chiếc ô tô vẫn đang chạy như bay trên đường đến bệnh viện…
- Quyết Minh em phải gắng lên!
Đừng bỏ anh em nhé!
Anh phải làm sao bây giờ!
Chết tiệt ! Anh không thể giúp em cầm máu được!
Mau ngừng lại đi!
Anh xin lỗi !
Xin em đừng xảy ra chuyện gì nhé…
BẠCH BỐI PHONG Ngồi bên ngoài cửa phòng cấp cứu mà lòng anh như thắt lại , sự lo lắng , hoảng loạn sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt sầu thương.
Tại sao lại như vậy chứ?
Anh chỉ sơ sẩy một chút thôi mà sao mọi chuyện lại thành ra thế này…
Quyết Minh như vậy , không biết bé con sẽ sao đây?
Anh thề , nếu hai người họ mà có mệnh hệ gì , anh sẽ không bao giờ tha
cho bọn khốn kia , bọn chúng sẽ phải trả giá cho những việc mà mình đã
gây lên.
- Con rể ! Quyết Minh làm sao thế?
Nó có sao không?
Bây giờ thế nào rồi!
- Con…con…con xin lỗi!
Anh đau đớn nhìn vào cửa phòng cấp cứu , hai tay nắm chặt vào nhau như để kiểm chế bản thân… Rồi cúi gầm mặt xuống.
Anh không đủ tự tin để đối diện với ba mẹ vợ mình.
Đã hứa với họ là sẽ bảo vệ và chăm sóc cô thật tốt…
Nhưng anh đã không làm được , hết lần này đến lần khác để cô gặp nguy hiểm…
Bọn họ đều tốt bụng bỏ qua.
Nhưng lần này anh không thể tự bỏ qua cho bản thân mình…
Tại sao lúc cô cần anh nhất anh lại để cô một mình chứ.
Cô thật ngốc , sao không ở đó chờ anh mà lại đi ra ngoài xa như vậy làm gì?
Anh thật sự không hiểu cô đi ra đó làm gì nữa?
Hay lại suy nghĩ lung tung , vẩn vơ rồi tự làm khổ bản thân , chắc lại
giận hờn anh cái giờ đó , lên mới bực bội , hờn dỗi bỏ đi đây mà.
Tất cả đều tại bọn khốn đó , nếu chúng không háo sắc , thì cô đâu có xảy ra chuyện gì?
- Con đừng lo lắng qúa!
Chắc nó sẽ không sao đâu?
Còn bé con… Nếu không may không còn nữa , là do duyên số nó không thể ở được với chúng ta…
Rồi lần sau nó lại đầu thai vào làm con cháu chúng ta mà .
Hai ông bà cũng đau lòng , xót xa nhìn con rể.
Vì họ biết anh đã cố gắng bảo vệ cô hết lòng rồi.
Sự cố này xảy ra , anh là người không muốn nhất… Cho nên họ không có lý gì để trách mắng anh cả…
Nhưng khi nhìn bàn tay đẫm máu chưa rửa của anh , rồi bộ vest đen tuy
che đi màu đỏ chói mắt đáng sợ kia … Nhưng nếu nhìn kỹ vẫn thấy một màu
xỉn khô cứng lan rộng khắp quần và áo anh do máu khô lại…
Mẹ Quyết Minh sợ hãi dựa hẳn vào người ba cô.
Sao lại bị chảy nhiều máu như vậy chứ?
Rõ ràng hai đứa đang ở bệnh viện , cho dù có chuyện gì cũng không thể chảy nhiều máu như thế được.
Bà chỉ thấy anh gọi về nói Quyết Minh xảy ra chuyện.
Lúc đó bà chỉ nghĩ rằng do con bà qúa yếu ớt nên không thể giữ được đứa bé , hoặc khi khám lại có vấn đề gì đó.
Bà không thể nào hiểu nổi vì sao con gái của bà lại bị băng huyết đến độ này.
Mang trong lòng thắc mắc một hồi lâu , bà quyết định hỏi anh
- Thật ra Quyết Minh đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tại sao lại bị băng huyết nhiều như vậy…
- Con xin lỗi!
- TÔI KHÔNG CẦN ANH XIN LỖI!
TÔI MUỐN BIẾT SỰ THẬT…TẠI SAO CON GÁI TÔI LẠI BỊ NHƯ VẬY??
- Đang khám bệnh thì con có điện thoại , nên đành phải ra ngoài nghe điện.
Đến khi quay lại thì cô ấy đã ra ngoài tìm con rồi.
Nhưng khi tìm khắp bệnh viện mà vẫn không thấy cô ấy đâu.
Mãi đến khi con cho người ra ngoài tìm Quyết Minh thì đã thấy cô ấy ngất xỉu nằm dưới đất và đang bị…chảy máu…
- Chắc chắn nó đã gặp người xấu!
- Vâng! Con đã bắt bọn chúng lại rồi.
- Nhưng mà Quyết Minh tự nhiên bỏ đi như vậy chắc chắn là có vấn đề gì đó nên nó mới thế.
- Con không hiểu?
- Phụ nữ có thai rất hay suy diễn lung tung.
Anh có làm chuyện gì có lỗi với nó không?
- Dạ không?
- Hãy suy nghĩ kỹ đi.
Chỉ cần nói chuyện , hay va chạm với người khác phái cũng đủ để nó hi