XtGem Forum catalog
Vợ Ngốc

Vợ Ngốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325982

Bình chọn: 8.5.00/10/598 lượt.

ay là em đa tình sao, Diệp Hạo , anh yêu em mà , rõ ràng anh đã yêu em .... "

-----------------------------------------------------------

Từ Gia Huy đợi ngoài xe để đưa Diệp Hạo về, Diệp Hạo ôm Nhạc Ân ngồi sau xe im lặng không nói một tiếng, Từ Gia Huy lâu lâu lại nhìn qua gương chiếu hậu xem xét tình hình, cho đến lúc về tới nhà Diệp Hạo, cả hai mới lên tiếng

" Chìa khóa đây à ?" Từ Gia Huy lựa một cái chìa khóa trong chùm chìa khóa, đưa cho Diệp Hạo nhìn

" Cậu có bị ngốc không, cái đó mà là chìa khóa cổng sao " Diệp Hạo nhìn Từ Gia Huy đứng ngoài cửa xe, chê bai không khách khí, lại điều chỉnh cánh tay cho Nhạc Ân nằm thoải mái hơn rồi nói tiếp " Cái lớn nhì ấy, có phân biệt được cái nào lớn nhất lớn nhì không hả ?"

" Cậu ..." Từ Gia Huy điên tiết, đóng mạnh cửa xe lại rồi đi mở cổng, mở cổng xong thì lái xe vào sân, mặt hằm hằm

" Giờ thì cái cậu nhầm hồi nãy là chìa khóa cửa, còn nhớ cái nào không đấy " Diệp Hạo đợi Từ Gia Huy mở cửa xe, ôm Nhạc Ân xuống xe mới hất hàm nói với bạn

" Cậu có tin tôi về ngay bây giờ không hả ??" Từ Gia Huy điên tiết rít lên, anh cũng biết Diệp Hạo trở về bình thường là quá tốt rồi, nhưng có cần đem anh ra để xả buồn bực thế này không

" Nhỏ tiếng thôi, để vợ tôi ngủ " Diệp Hao vội ôm Nhạc Ân tránh xa Từ Gia Huy " Mở cửa mau lên , mở xong rồi muốn về cứ gọi xe mà về đi " Diệp Hạo chăm chú nhìn khuôn mặt Nhạc Ân, xem cô có thể thức tỉnh vì ồn ào không

" Hứ ... tôi chả thèm nói nữa ... " Từ Gia Huy cố giữ bình tĩnh, bĩnh tĩnh, anh càng tức giận càng đúng ý Diệp Hạo, mở cửa xong thì lững thững đi vào trước rồi ngồi lên ghế sô pha nhìn Diệp Hạo đi sau đang đưa Nhạc Ân vào phòng ngủ.

..............

" Sao rồi? " thấy Diệp Hạo ra khỏi phòng, Từ Gia Huy vội hỏi

" Vẫn còn ngủ " Diệp Hạo ngồi xuống bên cạnh bạn đáp lời, cả người mệt mõi dựa ra sau lưng ghế

" Có cần đưa đến bệnh viện xem sao không ?" Từ Gia Huy cau mày lo lắng, sao ngủ nhiều vậy

" Không cần, cô ấy chính là cần tôi ... " Diệp Hạo nhắm mắt đôi mắt đã hiện đầy tia vằn đỏ " Cám ơn cậu "

" Aiz, giờ mới biết ơn của tôi đấy, được rồi, tôi về đây, có chuyện gì nhớ gọi ngay cho tôi " Từ Gia Huy đứng lên vỗ vai bạn rồi đi ra cửa, anh biết giờ Diệp Hạo chỉ muốn ở một mình với Nhạc Ân

" Lấy xe tôi về đi "

" Không cần, ông đây không thiếu xe ..."

" Vậy trả chìa khóa cho tôi "

" ..." chết tiệt, Từ Gia Huy quay người ném chùm chìa khóa lên một cái ghế bên cạnh Diệp Hạo,cuối cùng phải ra về trong tậm trạng buồn bực.

" Đồ ngốc " Diệp Hạo bật cười khẽ nhưng ngay lập tức u buồn nhìn phòng Nhạc Ân, một lúc sau anh đứng lên đi khóa cửa nhà lại rồi đi vào phòng cô.

----------------------------------------------------

" ANDY " Nhạc Ân mở mắt hét to lên sợ hãi

" Anh đây, Ân Ân, đừng sợ, anh đây mà ... " Diệp Hạo đang nằm một bên ôm cô vào lòng hoảng hốt, vội nâng người muốn nhìn Nhạc Ân ra sao, lại thấy Nhạc Ân sợ hãi níu chặt lấy áo anh, níu thật chặt

" Andy đi đâu, Andy không được đi ... " đôi mắt cô trống rỗng, dường như chỉ là hư ảo

" Anh không đi, ngoan, Ân Ân, anh ở đây với em mà " Diệp Hạo lại vòng hai tay ôm chặt lại Nhạc Ân, nhanh chóng an ủi, anh thấy cô hơi khác lạ

" Andy, không được đi, Andy, đến đây mau lên " Nhạc Ân vẫn cứ liên tục lảm nhảm , đôi mắt lờ đờ không nhìn Diệp Hạo, nhưng hai bàn tay nắm chặt lấy áo anh càng lúc càng chặt

" Ân Ân, đừng làm anh sợ, Ân Ân ... " Diệp Hạo kinh hãi, cô đang chìm trong vô thức, cô hoàn toàn không nhận ra anh, bàn tay anh vội nắm lấy từng bàn tay đang níu chặt áo mình của cô, xoa bóp nhẹ nhàng, anh sợ cô đau tay " Ân Ân, tỉnh lại đi em, đừng làm anh sợ ..."

Một lúc sau, Nhạc Ân dần dần nhắm mắt, hai bàn tay được Diệp Hạo xoa bóp dần giãn ra, nhưng nhất quyết không chịu buông tay, miệng vẫn thì thào " Andy, đừng đi... Andy ,không được đi "

" Ân Ân, Ân Ân .... " Diệp Hạo cả người vẫn còn run rẩy tiếp tục ôm cô vào lòng

Một buổi chiều, một đêm, liên tục là như vậy, Nhạc Ân cứ chìm trong vô thức, bất chợt mở mắt lại hoảng sợ kêu tên Diệp Hạo, hai bàn tay nhỏ chung thủy chưa một lần buông áo Diệp Hạo ra, mỗi lần, lại là một lần khiến Diệp Hạo đau đớn, anh sợ hãi cô sẽ mãi mãi như thế này, mãi mãi không còn anh trong mắt cô.

Cho đến khi trời sáng rõ ràng, Diệp Hạo vẫn mở to mắt nhìn khuôn mặt Nhạc Ân mà cạnh chừng từng giây từng phút , đôi mắt anh một mảnh đỏ ngầu.

----------------------------------------------

" Sao rồi, bác sĩ " Diệp lão đứng bên giường nhìn Diệp Hạo ôm Nhạc Ân, lại nhìn qua ông bác sĩ tâm lí ông mới mời đến ngay sáng nay.

Tối qua ông cũng không ngủ được, sáng sớm đã thấy điện thoại của Diệp Hạo, ông biết Diệp Hạo là người không có chuyện kinh thiên động địa nhất định không tìm đến ông, chắc chắn là chuyện Nhạc Ân rồi, Diệp lão bắt máy mà run giọng đến không thể nào nói nổi nữa lời, đầu bên kia, chỉ nghe Diệp Hạo thì thào " Ông nội, tìm cho cháu một bác sĩ tâm lí "

Ông nhanh chóng liên hệ con trai một người bạn, nhờ người đó đi cùng ông ngay lập tức, đến đây cũng vừa lúc ông nhìn thấy cảnh này

" Ân Ân, ông nội đến kìa em " Diệp Hạo vuốt tóc