Polly po-cket
Vợ Ơi Là Vợ!

Vợ Ơi Là Vợ!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324873

Bình chọn: 7.00/10/487 lượt.

ê cậu giặt đồ cho con tôi ! À quên, tôi xác minh tính

đúng đắn rồi ! Ha ha...

- Trần Hùng, anh đang xem xét có nên cho cậu làm cha nuôi cho con anh không

đây... !

- Thư kí Phan, cô thông báo với mọi người rằng Giám đốc lên chức trong gia đình

rồi, không ham hố chuyển chức vị trong công ty đâu, haha!!!!...

Lạc Thiên nói không ngừng nghỉ, như thể tay anh chực chờ ấn phím và đầu dây bên

kia chỉ cần nghe là được trần thuật hết. Khả Vy ôm mặt đi, cô nhận thấy sự

không hài lòng trong đôi mắt của Cao phu nhân. Bà đang nghĩ cùng một suy nghĩ

với cô: tại sao Lạc Thiên lại nói chuyện rất thoải mái với Nhược Lam về vấn đề

này, lại còn xếp cô ngay sau Lạc Nhã, như một người thân ruột thịt...

- Khả Vy à, mẹ cách đây gần ba mươi năm cũng hoang mang như con lúc này, lần

đầu nên không tránh khỏi bỡ ngỡ, nếu có gì khó thì cứ nói mẹ sẽ chia sẻ cùng

con ! - Cao phu nhân không hề chúc mừng, bà nói sáo rỗng vì biết Khả Vy chưa

hiểu được cảm giác lớn lao khi được làm mẹ thế nào. Cốt chỉ để cho Lạc Thiên

biết bà ủng hộ cả hai. Bà đã lo đến chuyện Lạc Thiên không chấp nhận, nhưng giờ

thì vô ngại rồi, có điều anh phấn khích và đặt niềm hy vọng quá.

Ra tới ngoài hành lang, Khả Vy dường như trở thành người phụ nữ được ngưỡng mộ

nhất. Các thai phụ bụng bầu tái khám hay lần đầu đến rõ ràng đều mang chung tâm

trạng phấn khởi vì một sinh linh nhỏ bé song hành trong thể xác mình, họ cũng

có người thân xung quanh, những người chồng trở nên chu đáo hơn, quan tâm và

săn sóc họ đặc biệt, thế nhưng ông bố Lạc Thiên thích thể hiện nhiều quá, anh

ta vừa đi vừa xoa bụng vợ, không ngớt nhắc đi nhắc lại :

Con tôi là

số 1 !

Khả Vy vẫn chưa hết ngại, mỗi sự chạm nhẹ nơi bàn tay Lạc Thiên đều làm cơ thể

cô dựng ngược, buồn buồn, lạ lẫm và bị đồng hóa. Cô tập cười khi thử nghĩ ngày

trước mình cũng từng được chào đón trên thế gian...

Ông Trương bất động, đôi mắt nhìn về tấm ảnh chụp trung với con trai thứ

hai khá lâu. Khi ấy Lạc Thiên vẫn còn là đứa trẻ, cậu đặt đôi môi chúm chím lên

má bố. Ông châm một điếu thuốc rồi cười tư lự, nhớ những buổi chiều tối vẫn hay

dẫn cậu tới các quán bar trong khi Lạc Trung và Lạc Nhã phải học năng khiếu ở

nhà. Ông dậy Lạc Thiên cách tận hưởng hương vị của ly café đen dưới ánh đèn sa

hoa khác ở nhà như thế nào, chỉ cho cậu một góc sống thật của lòng mình.

Lí do khiến ông thương Lạc Thiên hơn cả là vì cậu ta yêu ông nhất, cũng hay bao

che và nói dối mẹ sau những lần đi cùng bố. Ông mong mỏi con trai lấy được

người mình thương yêu nhất, thế mà ông lại là tác nhân ngăn cản,... Đã nhiều

đêm ông to tiếng với vợ, cốt chỉ để bà giải phóng hàng rào cho những đứa con

của mình, ông muốn gỡ bỏ lớp kính dày cho cô con gái Lạc Nhã, phủi gánh nặng

trên vai Phó Tổng Giám đốc Lạc Trung, một lần được ôm Nhược Lam và nghe một

bố,... Ông tham vọng quá, cái tham nhất vẫn là tiền bạc, không thể nào sửa đổi

được...

Cao phu nhân đi vào, bà đã bỏ qua việc gõ cửa từ hàng chục năm trước. Uống ly

nước lọc và ngồi xuống.

- Người đầu tiên nó nghĩ tới là ông !

- ...

- Ông thật tàn nhẫn ... !

Rồi bà đi ra đúng lúc các cơ mặt của ông Trương nheo lại đau đớn. Bà có tâm tư

riêng của một người mẹ, ông mang nặng hộp cảm giác của ông, tại họ không từng

lắng nghe một nửa còn lại, cũng chưa hiểu được giá trị những giây phút im lặng

bên nhau, bởi họ nghĩ lời nói mới làm chua xót ruột gan, mà đâu hay họ chưa

từng có nhau...

*

- Bố... bố đến à ?

- Con trai, bố đến chung vui với hai đứa đây ! - Ông Trương điềm đạm với Khả Vy

nhưng vẫn giữ thói quen xoa đầu Lạc Thiên. Trong mắt bậc cha mẹ thì con cái nhỏ

bé và luôn cần che chở.

- Ấy, đâu có được ! Bố sao chưa sửa cái tật cứ coi con là trẻ vậy ? - Lạc Thiên

tránh né - Để bé con sinh ra nhìn thấy nó cười cho !

Ông Trương rụt tay, khuôn mặt không biểu hiện nét buồn. Lớp mặt nạ đã được tôi

luyện kể từ ngày ông bước vào nhà họ Cao, và ngày hôm nay phải đem ra dùng ngay

trước cả dòng máu thân thích. Khả Vy huých nhẹ vào thân Lạc Thiên, anh còn

không mau mời bác vào nhà, cô đây chỉ mong có người để làm nũng mà biết tìm

đâu.

- Thế nào, cảm giác làm bố ra sao ?

Lạc Thiên và ông cười vang căn phòng, hai cha con bắt đầu ôn lại những kỉ niệm

xưa. Khả Vy vào trong bếp chuẩn bị đồ ăn, cô có nghe qua, và hình dung về Lạc

Thiên hồi bé, đủ đầy hơn những đứa trẻ miền quê nhiều.

- Vợ à, em ra đây ngồi đi, mang ra ngoài này rồi gọt hoa quả cũng được, đứng

nhiều mọi chân lắm !

Lạc Thiên cắt đứt mạch đi vào trong bếp. Cô lắc đầu không đồng ý.

- Anh và bác cứ tiếp tục đi, tại tôi thích tưởng tượng về thuở niên thiếu của

anh nên muốn im lặng nghĩ. Coi xem có xinh trai không ?

Lạc Thiên nhìn hoài nghi nhưng cũng có ý thích, yêu cầu cô ngồi nghế không được

đứng nhiều rồi lại ra với ông Trương và hàn huyên. Khả Vy nói dối anh, cô đang

nghĩ về mình nhiều hơn, cô thích nghe những câu chuyện dân dã về tuổi thơ cực

khổ của Triệu Đông Kì, hoặc những câu ngắn mang nhiều ngữ nghĩa của Vũ Gia

Minh, bởi nó gần gũi và mang màu sắc cô quạnh. Còn Lạc Thiên, anh khác hoàn cảnh