
ến chữ « Cao », nào là xuất xứ gia đình,
gia thế gia tiên,… Thôi ngủ cái đã mai tính sau. Một ngày dài dằng đẵng khép
lại trên chiếc giường công chúa, Khả Vy chìm vào giấc ngủ.
- Cộc cộc
cộc !
Tiếng gõ cửa bên ngoài vọng lại. Khả Vy vẫn đang say sưa ngắm nghía dung nhan
và các thứ đồ đắt tiền trang trí trong phòng. Quả thực là nhà có thế, bất kì
thứ gì kể từ tấm lót giày, đồng hồ treo tường đến những họa tiết văn phong tỉ
mỉ,… tất cả đều toát lên vẻ kiêu sa giàu có, Khả Vy ngồi cười một mình, tự khen
mình có phước lớn.
- Tiểu thư xuống ăn cơm ! Mọi người đều đã đợi ở dưới nhà !
Thấy vậy cô cũng vội vàng mở cửa, vừa nhìn thấy cô lão quản gia không hài lòng
với cách chào hỏi thông thường đó, cô đổi ngay lại. Từ tốn mỉm cười, phải nhớ
là mình danh giá, mình có học, nhã nhặn, điềm tĩnh và thanh cao. Úi giời ơi,
lằng nhằng rách việc quá, bụng cô đang réo ầm ĩ đây.
- Tiểu thư đã hoàn thành cuốn sách hôm qua tôi đưa chưa ?
Sớm muộn cũng là cô chủ rồi nên quản gia Tôn cung kính, ông cũng không hài lòng
về cô gái này cho lắm nhưng có vẻ cô ta biết điều và cũng biết vâng lời.
- Dạ, hoàn thành gì cơ ? À à, bác cho cháu xin lỗi, tại cháu mệt quá nên ngủ
quên chưa kịp đọc ạ ! - Khả Vy mới nhớ ra, cô đã dậy từ sớm, nghĩ không có việc
gì làm mà nhốt mình trong phòng lôi phấn son tô tô vẽ vẽ lên mặt, quên khấy
việc học thuộc gia môn nhà họ Cao.
- Ay da, thôi được rồi, cũng may ở dưới toàn người nhà, tôi sẽ chỉ cho cô,
nhưng nhớ lúc nào rảnh phải đọc nghiền ngẫm các quy tắc trong nhà này đấy !
Bước xuống cầu thang, Khả Vy hơi run run một chút, cảm giác chính là đi ra mắt
gia đình nhà chồng, cô chậm rãi bước.
- Vy Vy, đêm qua con ngủ ngon chứ ?
- Dạ, bác ngủ cũng ngon ạ ?! - Theo lời dặn thì cha mẹ chồng sẽ gọi cô như con
cái trong nhà, còn cô khi chưa nhập môn thì cần giữ lễ. Ông Cao cười hiền bảo
Lạc Thiên đẩy ghế cho con dâu.
- Vy Vy ? À, chính là chị dâu tương lai của em đây mà ! - Lạc Nhã tươi cười
niềm nở - Không ngờ anh Thiên lại muốn lấy vợ sớm quá xá!
Lạc Thiên lườm cho em gái mình một cái, bỏ ngoài tai mấy lời giao tiếp, nhìn cô
vợ tương lại không chút thiện cảm.
Khả Vy lúc này mới đếm xuể mười hai thành viên tạm thời trong gia đình này. Nói
tạm thời bởi vì đây chưa hẳn là bữa cơm gia đình đón cháu dâu nên các cụ bô lão
không tới, chỉ có con cháu trong nhà thì cố gắng bố trí thời gian để góp mặt.
- Triệu tiểu thư, để tôi giới thiệu các thành viên cho cô - Lão quản gia bắt
đầu - Đây là cậu Lạc Trung, con trai trưởng của nhà họ Cao, cậu ấy đang giữ vị
trí phó Tổng công ty Trường Tồn.
- Chào anh ạ !
- Đây là cô Lạc Nhã, tam tiểu thư, cô ấy hiện đang giữ chức giám đốc khu vực
phía Bắc.
- Chào chị ạ !
- Ấy, không dám, cứ gọi mình là Lạc Nhã là được rồi, dù sao Vy Vy cũng sắp làm
chị dâu !
Khả Vy có chút ái ngại trong lối giao tiếp bởi Lạc Nhã hơn tuổi mình.
- Tiếp đến là cậu Lạc Tâm,… Lạc Dĩnh,… Lạc Ngôn,… Lạc Nhi,…, Lạc Mỹ,…, Lạc
Kiệt…
Thôi, đến đây thì Khả Vy không còn nhớ nổi ai với ai nữa, cả nhà mà toàn lạc
với chẳng khoai, chóng hết cả đầu. Cô cứ vâng vâng dạ dạ cho qua lệ. Lão quản
gia thao thao bất tuyệt, người quan trọng nhất thì không thấy nói, đến giờ này
cô cũng vẫn chưa biết chồng mình làm cái gì ở công ty, có khi lại kiểu như cậu
hai chơi bời vô công dồi nghề chìa tay xin tiền mẹ mỗi sáng. Có vẻ như thế lắm.
- Được rồi, quản gia Tôn cứ để em ấy tiếp xúc với chúng tôi nhiều sẽ quen, chứ
ông cứ nói vậy thì chẳng có ai nhớ nổi đâu ! Em dâu dùng bữa đi ! - Lạc Trung
nhìn vào sự tập trung nơi đồ ăn trong ánh mắt của Khả Vy hơn là dỏng tai nghe,
anh lịch sự gắp cho em dâu tương lai một miếng ngon.
- Chị hai, chị và anh hai quen nhau trong hoàn cảnh nào thế ạ ? Chúng em tò mò
lắm ! - Lạc Kiệt và Lạc Mỹ kháo ầm lên, thật là bất ngờ khi anh trai lại chọn
khẩu vị hương đồng gió nội thế này.
- Mấy đứa trẻ này, đừng có nhiều chuyện, Vy Vy vừa mới về còn chưa quen khí
hậu, các con hỏi ít thôi ! - Cao phu nhân sợ rằng sẽ để lộ điều gì đó nên dẹp
ngay những câu hỏi về sự gặp mặt trước đó của đôi vợ chồng sắp cưới, bà lảng
sang chuyện khác.
- Bác à, để cho chúng con hỏi han hai người một tẹo thôi ạ ! Anh hai tình
trường như thế mà lọt lưới chị Vy thì quả là một câu chuyện đáng để kể, con còn
cứ tưởng anh ấy và chị Nhược Lam sẽ thành một đôi cơ ! - Biết rằng ông bà Cao
chỉ khó tính với người ngoài còn trong nhà rất dễ tính nên Lạc Kiệt truy hỏi
Lạc Thiên đến cùng, kể cả bây giờ chưa hỏi ngay được thì cậu trai này sẽ còn đi
theo mà dò mãi.
Lạc Thiên dường như dị ứng tới hai từ « Nhược Lam », anh không thích nhắc tới
cái tên đó bởi nó quá đỗi quen thuộc rồi, nó sâm đậm bưng đầy trong con tim tới
nghẹt thở. - Yêu là lấy, thế thôi ! - Một câu trả lời dối từ trong ra ngoài,
nhưng anh biết nói gì hơn chứ. Chẳng lẽ lại nói rằng cô ấy bỏ anh vì một người
con trai hèn mọn thì anh bắt chước tìm một cô gái chẳng ra sao để gắn kết.
Có một thực tế mà ông Cao là người tường tận rõ nhất. Xét về vai vế nhà họ
Trịnh và họ Cao, Nhược Lam với Lạc Thiên là đôi thanh