
mày bị vẽ vừa cao vừa thô, vốn
dung mạo khá dễ coi nay bị biến thành như hung thần ác sát.
Còn về tên giả, Vân Trầm Nhã đổi lại thành Vân Diệp,
Tư Không Hạnh và Tư Đồ Tuyết đổi thành Tư Hạnh Tư Tuyết, Bạch Quý vẫn giữ
nguyên không thay đổi.
Bốn người cùng đi chung, quan hệ cũng phải ngụy trang.
Khi vào đến Nam Tuấn quốc, Vân vĩ lang vốn muốn hai hộ vệ giả thành một cặp phu
thê, nhưng tiếc rằng Tư Không Hạnh và Tư Đồ Tuyết, một người là đầu gỗ, một
người là khối băng, đi bên nhau mà mười ngày cũng không nói được với nhau đến
mười câu, làm sao mà giống một cặp phu thê. Thế nên sói bất đắc dĩ quá, hết
cách đành phải bảo Tư Đồ Tuyết phối hợp với mình giả làm một cặp phu thê, còn
Tư Không Hạnh thì được đưa lên làm đại ca.
Thế cho nên mới có một ngày như hôm nay, Vân Diệp đại
thiếu gia dẫn theo thiếu phu nhân của hắn, đại cữu tử, lão quản gia, cùng nhau
đến Vọng Quy lâu.
Đầu tháng Ba, giờ Mùi ngày xuân, ngoài lâu rộn ràng
huyên náo tiếng ngựa xe, tiếng người chào hỏi nhau.
Vân Trầm Nhã bưng lên một chén rượu, ngắm nghía một
lát, nhắp một ngụm, hỏi: "Có biện pháp gì chưa?"
Lời vừa dứt, động tác của ba người trên bàn đều ngừng
lại. Sau một lúc lâu, Bạch Quý điềm nhiên như không, tiếp tục gắp đồ ăn, nói:
"Lão nô nghĩ, cứ tạm ẩn mình nơi này đã, ở đây rất tốt."
Vân vĩ lang cười: "Nơi dừng chân đã có, còn biện
pháp thì sao?"
Biện pháp mà hắn đang hỏi chính là mục đích lần này hắn
đến Nam Tuấn quốc – nhổ cỏ tận gốc những người có liên quan đến chuyện Liên
Binh phù – để từ nay về sau Thần Châu Đại Anh Triêu quốc sẽ không bao giờ bị
chuyện binh phù uy hiếp nữa.
Chẳng qua, hai năm trước Vân vĩ lang còn có hoàng tộc
Nam Tuấn quốc chống lưng. Còn nay, Phương Đường Thu - Tam đại thế gia đã bị tan
rã, muốn tìm lại dư nghiệt của Liên Binh phù, không thể không sợ đụng chạm đến
Hoàng gia Nam Tuấn quốc. Cho nên kỳ này làm việc phải vô cùng thận trọng, cẩn
mật.
Tư Không Hạnh nói: "Thuộc hạ nghĩ, việc này không
cần phải gấp, cũng không thể gấp. Vì để tránh đả thảo kinh xà, chi bằng bắt đầu
điều tra cẩn thận, thăm dò từng chút, từng chút một."
Tư Đồ Tuyết "Hừ" một tiếng, nói: "Mò
kim đáy bể, muốn thăm dò đến khi nào?"
Tư Không Hạnh bị nàng phản bác, nhất thời không biết
nói gì. Hắn lẳng lặng suy nghĩ, vốn định giải thích tiếp, nhưng vừa ngẩng đầu
lên thấy Vân vĩ lang đang hứng thú quan sát phản ứng của hắn, không khỏi ngậm
miệng lại, buồn bực vùi đầu xuống uống trà.
Vân Trầm Nhã nghiêm trang xếp quạt lại, gõ gõ trên
bàn, cười ám muội: "Các ngươi không nên cãi nhau mà..."
Tư Đồ Tuyết sửng sốt, Tư Không Hạnh sặc trà, Bạch Quý
cả kinh run run. Thật ra trên đường đến đây, Vân Trầm Nhã nhàn rỗi nhàm chán,
không ngừng tìm thời cơ chọc ghẹo hai vị hộ vệ này. Nhưng trên thực tế, quan hệ
giữa hai vị hộ vệ này như hành lá trộn lẫn với đậu hủ, thật sự quá rõ ràng.
Bạch Quý chú ý đến mối quan hệ cộng sự dĩ hòa vi quý,
ho khan hai tiếng, trực tiếp chuyển đề tài "Vậy theo thiếu gia..."
"Cũng đừng nghĩ quá xa, đầu tiên là nói về chuyện
trước mắt đã." Vân Trầm Nhã xoay người, chậm rãi rót ra ba chén rượu
"Xa cách nơi này hơn hai năm nay, giờ coi như là mới đến đây. Chúng ta
không quen biết ai cả, nên án binh bất động trước. Nhưng án binh bất động lâu quá
cũng sẽ gây ra sự chú ý của người khác, tốt nhất là tìm chuyện gì đó để
làm...Ừ, chi bằng..."
Ba người còn lại nghe thế, ai nấy tập trung tinh thần
chăm chú nghe tiếp, ai ngờ Vân vĩ lang ngừng lại, đưa cho bọn họ mỗi người một
chén rượu, cười tủm tỉm nói: "Nếm thử xem."
Mọi người lộ vẻ nghi ngờ, nhìn thoáng qua chén rượu,
nâng chén lên nhấp mấy ngụm.
"Rượu này..." ngoại trừ Tư Đồ Tuyết, Tư
Không Hạnh và Bạch Quý không hẹn mà cùng nhíu mày lại.
Vân Trầm Nhã nhướng đuôi lông mày lên: "Nói
xem."
Tư Không Hạnh nói: "Rượu này vị mạnh, nhưng mùi
thơm ngọt ngào tinh khiết, hương vị rất quen, lý ra..."
"Lý ra ở miền Nam không thể uống được loại rượu
này." Bạch Quý "kịch" một tiếng đặt chén rượu lên bàn, kết luận
lại.
Vân Trầm Nhã gật đầu cười cười, lại ghé mắt nhìn Tư Đồ
Tuyết "Ngươi thấy sao?"
Hàng mày thanh tú của Tư Đồ Tuyết nhăn lại, cân nhắc
một hồi lâu rồi nói: "Thuộc hạ rất ít uống rượu, nhưng rượu này có chút kỳ
quái. Đặc biệt là trong vị ngọt ngào có vị đậm đà ấm áp đặc trưng, nhưng vẫn
giữ nguyên được sự tinh khiết, cay nồng của nó."
"Đúng vậy." Ánh mắt Tư Không Hạnh chợt động,
như giật mình nhớ lại chuyện gì đó. Hắn nhìn về phía Bạch Quý "Hai năm
trước, ta theo Đại công tử đến Bắc Hoang, từng có người chiêu đãi chúng ta một
loại rượu tự ủ. Tư vị của loại rượu đó không giống lắm với chén rượu trước mắt
này, nhưng vị cay nồng thì giống hệt nhau."
"Đúng rồi." Vân Trầm Nhã gật đầu, cũng nhìn
về phía Bạch Quý, "Nguyên liệu để ủ rượu này là gì?"
Bạch Quý tinh thông y thuật, đối với thuật pha trà ủ
rượu cũng có chút trình độ. Lão lại nhấp một ngụm, suy tư một hồi rồi nói:
"Không ngờ rượu ở phía Nam này lại được ủ từ lúa mì Thanh Khoa của phương
Bắc."
Vân vĩ lang cười rộ lên. Hắn giơ tay ngoắc gã tiểu
nhị, thưởng mộ