
ơng
Diệc Phi. Ta thấy nàng như vậy, cho nên..."
Đường Ngọc nói đến đây, ánh mắt ảm đạm hẳn đi, hắn
ngừng câu chuyện lại, nói với Vân Trầm Nhã: "Chuyện sức khỏe của Đa Hỉ, ta
vẫn giấu nàng. Lần này giao ước với Đại công tử, nếu không có thành ý, ta nhất
quyết cũng sẽ không đề cập đến chuyện này. Mai mốt nếu Đại công tử có gặp Đa
Hỉ, mong rằng đừng nhắc lại việc này."
Vân Trầm Nhã nghe vậy, nhăn mày lại, bỗng nhiên nhớ
đến hai năm trước, bộ dáng Thu Đa Hỉ và Thư Đường đều là những thiếu nữ ngây
thơ tươi cười rạng rỡ khoe má lúm đồng tiền, nhất thời cảm thấy thế sự thật vô
thường. Hắn đang muốn nói gì đó thì ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa.
Người đến tiến lên thầm thì vài câu bên tai Đường
Ngọc. Trong khoảnh khắc, chỉ thấy Đường Ngọc biến sắc, nói với Vân Trầm Nhã một
câu "Gặp lại sau" rồi vội vàng rời đi.
Người đi rồi trà cũng nguội lạnh, Vân Trầm Nhã trầm
mặc trong chốc lát, lấy lại tinh thần, hỏi Tư Không Hạnh: "Chuyện hợp tác
với Đường Ngọc, ngươi thấy thế nào?"
Tư Không Hạnh nghĩ nghĩ rồi nói: "Tuy mạo hiểm,
nhưng cũng là một kế sách nhất cử lưỡng tiện."
Vân Trầm Nhã vì Thư Đường vốn đã muốn công khai thân
phận thật. Nếu thân phận thật lộ ra ngoài, việc điều tra các chuyến giao dịch
Bắc Nam nhất định sẽ bị trở ngại. Nhưng đúng lúc này, Đường Ngọc lại nguyện ý
tiếp nhận nhiệm vụ này. Tuy điều kiện trao đổi có chút mạo hiểm, nhưng như thế,
tình hình lại sáng tỏ hơn rất nhiều.
Vân vĩ lang còn chưa ra khỏi Vọng Quy lâu đã thấy Tào
Thăng đi đến.
Tào Thăng gặp Vân Trầm Nhã, vẻ mặt vui sướng nói:
"Vân công tử, thật là trùng hợp."
Vân vĩ lang cười hỏi: "Tào chưởng quỹ, đã lâu
không gặp, gần đây thế nào?"
Tào Thăng đáp: "Tốt, rất tốt. Mới vừa rồi ta còn
nhắc đến ngươi với tiểu chưởng quỹ, không ngờ vừa quay đầu đã gặp ngươi
ngay." Nói xong, hắn lại mở miệng chào hỏi Tư Không Hạnh đang đứng sau
lưng Vân vĩ lang, ngần ngừ một lát, lại hỏi: "Vân công tử, ngươi đang bận
việc sao?"
Vân Trầm Nhã nhớ cứ mỗi đầu tháng là Thư Đường đến
Vọng Quy lâu kết sổ thu tiền, lại nhớ tới câu châm ngôn ba chữ mà Bạch Quý đã
truyền thụ mấy ngày trước đây, tâm tư vốn bứt rứt không yên của hắn lại không
khỏi xao động lên.
Sói nhìn trái nhìn phải một hồi, không thấy bóng dáng
Thư Đường đâu, bèn ho khan hai tiếng, trả lời: "Cũng không có chuyện
gì..."
Tào Thăng cười to nói: "Vậy thì vừa đúng lúc, hôm
nay con la của tiểu chưởng quỹ sinh bệnh, tiểu chưởng quỹ phải đi bộ đến đây.
Giờ trời đã tối rồi, ta lại không thể phân thân đưa nàng về nhà, hay là Vân
công tử ngài tiễn nàng về nhà giùm ta được không?"
Vân Trầm Nhã mở quạt ra phe phẩy, sung sướng cười nói:
"Tất nhiên là được a!" Nói xong, hắn lại nhìn nhìn xung quanh:
"Nhưng sao không thấy bóng dáng tiểu Đường cô nương đâu..."
Tào Thăng nói: "Tiểu chưởng quỹ đang ở dưới
lầu..."
Vừa nói xong đã nghe có tiếng người gọi trên bậc thang
lầu hai: "Tào đại ca, ta..."
Thư Đường còn chưa dứt lời đã thấy một thân ảnh thon
dài đứng kế bên Tào Thăng, sắc mặt nàng nhất thời đen lại. Bốn mắt nhìn nhau,
Vân vĩ lang ho khan hai tiếng, nói với Tư Không Hạnh: "Không phải sáng sớm
hôm nay ngươi nói muốn đi xem vở diễn mới ở rạp hát ở thành Đông sao? Đi nhanh
đi, sợ trễ quá không xem kịp a."
Tư Không Hạnh nhất thời không biết nói sao. Vân vĩ
lang muốn tách hắn ra, tốt xấu gì cũng phải viện một cái cớ hợp lý một chút. Cả
đời này của Tư Không Hạnh hắn chưa bao giờ có chút hứng thú nào đối với việc
xem diễn hát cả.
Mắt thấy Thư Đường đang vừa xuống khỏi bậc thang vừa
nói chuyện với Tào Thăng, sói lại vội vã thúc giục. Tư Không bị hắn ép đến mức
không còn cách nào, đành phải chắp tay, nói: "Vậy thiếu gia ở lại, thuộc
hạ đi xem diễn đây..."
Vân Trầm Nhã nói: "Tạm biệt, tạm biệt, không tiễn
a."
Nói xong, vừa quay đầu lại, Tào Thăng đã nói với hắn:
"Vân công tử, ta đã nói với tiểu chưởng quỹ rồi. Vậy chuyện đưa tiểu
chưởng quỹ về nhà đành phải làm phiền ngươi vậy."
Vân Trầm Nhã hai mắt cong lên, cười rộ nói:
"Không có gì!"
Trước mặt người khác, Thư Đường cũng khó mà làm quá.
Thế là hai người một trước một sau ra khỏi Vọng Quy lâu, Thư Đường thấy Vân vĩ
lang không nhanh không chậm đi theo mình, lửa giận mấy ngày trước lại bùng lên.
Nàng quay đầu lại, nhăn mày trừng mắt liếc Vân Trầm Nhã, lớn tiếng
"hừ" một cái, giậm chân bước đi.
Dáng điệu này của nàng càng chọc cho sói vui vẻ thêm,
nhớ lại câu châm ngôn ba chữ của Bạch Quý, vén vạt áo phe phẩy quạt ngẩng đầu
bước theo.
Buổi chiều, đã qua khỏi giờ Thân, trên đường người qua
kẻ lại thưa thớt đi rất nhiều. Thư Đường đi một đoạn, quay đầu lại thấy Vân
Trầm Nhã vẫn còn đi theo, không khỏi bực mình. Nàng bĩu môi, chắp tay sau lưng,
vừa đi chân vừa vít mấy hòn đá nhỏ bên đường.
Mấy hòn đá lăn tán loạn xung quanh phát ra tiếng tanh
tách, Vân vĩ lang nhìn mà buồn cười vô cùng, càng cảm thấy hứng thú dạt dào.
Thư Đường nghĩ đến chuyện mình sắp làm, thật không
tiện để Vân Trầm Nhã đi theo cùng. Nàng ngừng chân, hít một hơi thật sâu, quay
người lại, rầu rĩ hỏi: "Ngươi có thể đừng theo