
Thư tiểu Đường, nói: "Ngươi đi mau đi, mặc ta."
Thư Đường tức thì choáng váng. Nàng nghĩ, Vân Trầm Nhã
xưa nay điệu bộ ôn nhã, dung mạo lại giống thần tiên ca ca, nhìn sao cũng không
giống người có công phu. Nghĩ thế, Thư Đường nhanh chân vòng từ sau lưng hắn
chạy ra trước mặt, xắn tay áo lên nói: "Vân quan nhân, ngươi chớ sợ!
Ta...ta...ta biết một chút công phu, để ta!"
Lời này vừa thốt ra, Vân vĩ lang nhịn không nổi té
nhào về phía trước, hắn dồn sức hít mấy ngụm không khí, kiên quyết cắn chặt môi
dưới mới có thể nuốt xuống ý cười đang mãnh liệt dâng trào nơi khóe miệng.
Trong lòng Thư Đường cũng khá lo lắng. Thấy điệu bộ
hắn như vậy, lại nghĩ là tại vì hắn quá mức sợ hãi. Nàng khôi phục lại dũng
khí, bước từng bước về phía trước, chắn trước người Vân vĩ lang, vừa trợn tròn
cặp mắt lên vừa nuốt nuốt nước miếng: "Vân quan nhân, ngươi đẹp đẽ như
vậy, bị đánh sưng mặt lên thì rất đáng tiếc. Ngươi...ngươi đi mau đi,
ta...ta... ta ngăn lại!"
Hai bên giương cung bạt kiếm trên đường. Mọi người thấy
cảnh này đều tản ra tứ phía.
Đầu phố bên kia, Hồ Thông phất tay một cái, dắt theo
đám đầu trâu mặt ngựa xông lên. Thư tiểu Đường ngẩn ngơ, toàn thân liên tục run
rẩy.
Vân vĩ lang nghẹn cười đến mức đau bụng. Đuôi lông mày
hắn nhíu lại, khom người thủ sẵn mười ba viên đá nhỏ trong tay áo. Khi bọn tay
chân nhào lên nhặng xị, hắn động ngón tay, ba viên đá mượn lực bắn ra. Cùng lúc
đó, hắn kéo tay Thư Đường, hô to một tiếng: "Chạy mau!"
Thư Đường mặt mày kinh hoảng, như con thỏ chạy vội
theo con sói. Nhưng mà nàng lại không biết, cho dù phía sau có người la hét đòi
đánh, cho dù bên tai có hơi gió mạnh xẹt qua, nhưng người nắm tay mình – tên
lang sói đang chạy phía trước, trên mặt hắn đầy thảnh thơi vui vẻ, từ đuôi mắt
đến khóe miệng tràn đầy âm mưu xấu xa.
Vân vĩ lang thích bắn tên sau lưng người khác, nhưng
trên mặt thì hoàn toàn bày ra vẻ Bồ Tát hiền hòa. Hắn kéo Thư tiểu Đường chạy
trốn, nhưng lại dùng những viên đá nhỏ làm ám khí bắn cho bọn lâu la rượt theo
phía sau bọn họ đến sứt đầu mẻ trán, còn hắn thì mặt mày vẫn ra vẻ kinh hoàng,
dẫn Thư Đường chạy vào một con hẻm nhỏ.
Con hẻm nhỏ này chính là một con hẻm cụt. Nói cách
khác, Vân vĩ lang và Thư tiểu thỏ sớm muộn gì cũng bị bọn lâu la kia tìm thấy.
Rõ ràng là thanh thiên bạch nhật mà đám lâu la lại
ngang ngược như cua, hung ác dữ tợn hoành hành bá đạo khắp phố phường. Điệu bộ
bọn chúng khiến người qua đường ai nấy đều sợ hãi tránh né, chỉ có Vân Trầm Nhã
xem việc này là việc vui.
Hắn và Thư Đường trốn trong đống cỏ khô, hai người đều
ngừng thở, không dám há miệng nói một tiếng.
Thư Đường dựng thẳng lỗ tai lên nghe ngóng động tĩnh,
trong giây lát, nàng nhổm đầu đội đống cỏ khô lên lấm lét nhìn qua khe hở ra
phía đầu hẻm. Bọn lâu la đâm thuê chém mướn kia vẫn còn đang lục soát xung
quanh, dần dần tới gần khu vực này. Trong lòng Thư tiểu Đường nhảy dựng, quay
đầu lại đối diện với ánh mắt láo liên của Vân vĩ lang.
Đôi mắt Vân Trầm Nhã phát sáng như ánh trăng, thấp
giọng hỏi: "Sao rồi?"
Thư Đường cũng đoán được rằng hai người bọn họ nhất
định sẽ bị phát giác, mím chặt môi lại, nói lảng sang chuyện khác: "Vân
quan nhân, có thật là ngươi không biết võ công không?"
Vân Trầm Nhã sửng sốt. Âm thầm lẳng lặng ngồi trong
đống cỏ khô, bên ngoài có một tia sáng nhỏ chiếu vào, tôn lên đôi mắt sáng quắc
của hắn.
Ít lâu sau, Thư Đường nghe thanh âm khàn khàn của Vân
Trầm Nhã: "Ta...nếu ta không có võ công, ngươi có coi thường ta hay
không?"
Giọng điệu này, nửa buồn bã nửa bi thương, rót vào lỗ
tai Thư Đường, chạy thẳng vào tim phổi. Trong lòng nàng khẽ động, vội vàng nói:
"Làm sao có thể? Cha ta nói, kim vô xích túc, không người nào là toàn vẹn
cả, Vân quan nhân ngươi có học vấn, lại biết buôn bán, dung mạo đẹp đẽ như vậy,
đâu cần phải biết võ công." Suy nghĩ một lát, điệu bộ nàng giống như hạ
quyết định cuối cùng, chỉ huy "Ta biết một chút công phu, nếu bọn họ tìm
đến đây, ngươi chạy trốn trước đi, ta sẽ bảo vệ ngươi."
Vân Trầm Nhã cười thầm trong bụng, lấy một khối ngọc
bên hông ra ngắm nghía rồi nhét vào trong tay của Thư Đường. Trong lòng bàn tay
bỗng nhiên dư ra một vật gì đó lạnh lạnh, Thư Đường ngẩn người ra, nghe thanh
âm trong trẻo của Vân Trầm Nhã vẳng ra từ đống cỏ khô đen như mực, than nhẹ:
"Ngày ấy muốn tặng ngươi một chiếc vòng ngọc để xu cát tị hung, mang theo
bên người đã lâu nhưng vẫn không tìm được dịp đưa cho ngươi."
Nói xong, giọng của hắn lại càng nhẹ hơn, như gió
thoảng: "Đeo vào đi, nói không chừng lần sau xem mắt có thể thành
công."
Thư Đường cầm chiếc vòng ngọc trong tay, hoàn toàn
ngây ngốc cả người ra. Một lúc lâu sau, trong đống cỏ khô không một tiếng động.
Mãi đến khi có tiếng bước chân vang lên, khoảng cách rất gần, chỉ nghe có tiếng
người hô hào: "Đi, xốc đống cỏ khô kia lên thử xem."
Vừa nghe thấy vậy, trên mặt Thư Đường và Vân Trầm Nhã
đều cả kinh. Vân vĩ lang còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Thư tiểu Đường giơ tay
xốc đống cỏ khô lên, quay đầu bỏ lại một câu: "Vân qua