
n nhân, ngươi đi mau
đi!" Lập tức cầm một que củi đốt lúa nhảy ra, hướng về phía đám lâu la
khoa tay múa chân lung tung một hồi.
Vân vĩ lang sửng sốt chớp mắt một cái, lúc này mới
chậm rãi đứng thẳng dậy từ đống cỏ khô. Mặt trời chính ngọ tỏa ánh nắng chói
chang khắp mọi nơi, con hẻm nhỏ được ánh nắng chiếu sáng trưng, Thư tiểu Đường
giở công phu mèo quào ra, tay đấm chân đá hoàn toàn không theo trình tự quy tắc
gì cả. Nhưng nàng sức lực dồi dào, điệu bộ dữ tợn, quyền cước triển khai khắp
nơi, trên mu bàn tay mặc dù bị bầm tím mấy chỗ, nhưng cũng đủ khiến cho bọn lâu
la không thể tiến lên.
Vân Trầm Nhã bỗng nhiên trong lòng có chút bất nhẫn,
đôi lông mày nhíu chặt, hai mắt nheo lại, ngay sau đó, bỗng nhiên hắn lắc mình
xuất hiện phía sau Thư Đường. Cũng không ai thấy rõ động tác của hắn như thế
nào, chỉ biết trong giây lát, Vân Trầm Nhã vòng tay choàng lấy thắt lưng của
Thư Đường, bồng nàng đứng thẳng lên, đẩy về phía đầu tường bên cạnh, trầm giọng
nói: "Ngươi đi đi, đừng xen vào việc của người khác."
Thư tiểu Đường chỉ cảm thấy trời đất rung chuyển, nàng
còn chưa kịp phản ứng, đã bị người ta tung bổng qua đầu tường.
Ánh mắt Vân vĩ lang nhàn nhạt, hắn giũ giũ áo, sửa
sang lại ống tay áo, giương mắt nhìn bảy, tám người đang bao vây trước mặt.
Trong lòng bàn tay nắm vài viên đá nhỏ, chia cao thấp trái phải ném ra.
Sau một lúc lâu, hắn cong môi cười cười, ý cười trống
rỗng giả tạo. Đôi mắt ôn nhã lưu chuyển vẻ nghiêm túc.
Những người bao vây xung quanh thấy điệu bộ hắn như
vậy, sững sờ đứng tại chỗ, nhìn
không ra công phu thâm hậu của đối thủ, toàn bộ đều án binh bất động. Đúng lúc
này, ngoài đầu ngõ đột nhiên vọt tới hơn mười người, vây hẻm cụt này lại chật
như nêm cối. Thì ra là Hồ Thông cũng đã tìm đến đây.
Hồ Thông một tay gõ gõ cây mộc côn, vừa bước vài bước
về phía trước, lộ nguyên hình là một tên du thủ du thực, vừa gầm gừ một câu đe
dọa cũ rích không hề có chút sáng tạo nào: "Vân Trầm Nhã, để ta xem hôm
nay ngươi trốn đi đâu?" Nói xong, hắn lia mắt liếc nhìn qua hai bên trái
phải.
Tất cả ai nấy đều đồng tâm đồng lòng. Bọn lâu la thấy
người bên mình nhiều như vậy, khí thế bừng bừng đầy khích lệ, toàn bộ xông lên
vây kín Vân Trầm Nhã lại.
Không ngờ lúc này, gần bên bỗng truyền đến hai tiếng
"Lạch cạch". Thì ra là có một cái nệm rơm rơi từ đầu tường bên kia
xuống. Sau đó trên đầu tường đột ngột xuất hiện một người. Thư Đường cố hết sức
trèo lên đầu tường, nghiêng trái ngả phải một hồi, nhắm mắt nín thở thả người
nhảy lên tấm nệm rơm, té xuống chổng mông lên trời.
Ngay sau đó, nàng lại vội vàng xoay người bò lên, hùng
hổ hướng Vân Trầm Nhã tuyên bố: "Ngươi đợi chút!" Sau đó lại phóng
đến đằng sau đống cỏ khô, vùi đầu hụp lặn vô đó kiếm một hồi ra được một que
củi, nắm chặt trong tay quay trở lại, hướng bọn lâu la trước mắt rống
to một câu: "Các ngươi không được động đến hắn!"
Bọn họ không động đến hắn. Hơn mười người đứng đó, bao
gồm cả Vân Trầm Nhã bị bao vây bên trong, đều bị cú ngã lảo đảo và hành động
hùng hổ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ của Thư tiểu Đường làm cho kinh sợ một
phen.
Lúc này thần sắc Vân Trầm Nhã vẫn nhàn nhạt như trước,
nhưng trong mắt như phủ đầy một màn sương mù dày dặc khó nắm bắt, chưa kịp hồi
phục tinh thần lại từ màn kinh ngạc vừa rồi. Giây lát sau, hắn hỏi: "Sao
ngươi lại trở về đây?"
Thư Đường chắn trước người hắn, bộ trang phục bằng vải
thô xộc xệch nhăn nhúm trên người cũng không làm vướng chân vướng tay. Nàng
khoa tay múa chân ra một tư thế, vân vê que củi trong tay, đầu cũng không hề
xoay lại nói: "Ngươi đi mau đi, ta đã nói là sẽ bảo vệ cho ngươi rồi
mà."
Vân Trầm Nhã lại sửng sốt, ánh mắt dừng ở que củi
trong tay nàng, rồi lại dừng ở thanh cương đao trong tay bọn lâu la xung quanh.
Trong lòng Thư Đường lúc này toàn bộ đều rối loạn, tuy
là sợ hãi, nhưng trong đầu lại trở nên trống rỗng như không có cảm giác gì.
Giây lát sau, từ phía sau truyền đến giọng nói của Vân Trầm Nhã:
"Ngươi...không sợ sao?"
Thư tiểu Đường nghe vậy sửng sốt, quay đầu lại thấy
thần sắc Vân Trầm Nhã có chút hoảng hốt, nghĩ thầm chắc là vì hắn sợ quá mức,
liền lui lại hai bước dắt tay hắn, nói: "Nếu bọn họ xông lên, ngươi cứ
tránh đằng sau ta đi."
Vân vĩ lang hoàn toàn choáng váng.
Chưa từng nghĩ rằng đầu óc Thư tiểu Đường lại xoay
chuyển mau đến thế. Một câu mới vừa rồi kia là kế để lừa địch, lời nói hùng hổ
vừa thốt ra, nàng vừa cầm que củi trong tay ném về phía bọn lâu la, vừa dắt
theo tay Vân Trầm Nhã bỏ chạy về hướng con hẻm nhỏ.
Chạy đến cuối hẻm, không còn đường có thể chạy tiếp,
bọn lâu la phía sau lại rượt theo không ngừng, Thư Đường gom đống cỏ khô lại
sát bên chân tường, nói với Vân Trầm Nhã: "Ngươi leo qua tường trước đi,
ta sẽ theo sau."
Vân Trầm Nhã chợt bừng tỉnh, đã thấy Thư Đường giãy
tay hắn ra. Lại lượm một que củi khác, xông lên chặn bọn lâu la lại.
Trước mắt chớp lên bóng người, hỗn loạn không gì sánh
được. Bọn lâu la này thấy người xông tới là một nữ tử, cũng không khỏi nhượng
bộ một vài phần. Nhưng