
thành.
Hai cô nương càng nói chuyện càng cao hứng, chỉ chốc
lát sau đã hơn nửa canh giờ. Thư Tam Dịch ở hậu viện tìm không được nữ nhi, lại
nghe trước viện có tiếng động, nên bảo Thang tiểu nhị ra xem sao.
Thang tiểu nhị vâng dạ, đến đại sảnh khách điếm vén
rèm lên, thoáng nhìn thấy thân ảnh mặc nam trang ngồi trong góc phía tây kia
đang nói đến nước miếng bay tá lả, ngẩn ngơ, cứng đờ một lát, sau đó hắn lập
tức lẳng lặng buông rèm, lui ra sau hậu viện, tìm Thư Tam Dịch nói hắn bị cảm
nắng, kể từ hôm nay xin được nghỉ bảy ngày không làm, rồi trở về phòng khóa
trái cửa lại, nằm ngay đơ cán cuốc trên giường.
Một lát sau, Vân vĩ lang và trợ thủ của hắn xuất hiện
trước cửa khách điếm. Vân Trầm Nhã một tay phe phẩy quạt, một tay bưng hộp thức
ăn, vừa mới bước vào khách điếm không quá hai bước bỗng sửng sốt trầm mặc. Qua
giây lát, hắn lại lẳng lặng không một tiếng động nào lui ra ngoài, đến chỗ góc
đường, vẻ mặt phiền chán hỏi Tư Không Hạnh: "Tại sao Thu Đa Hỉ lại ở
đây?"
Tư Không Hạnh đáp: "Chắc là Thu tiểu thư đến tìm
Phương công tử."
Vân Trầm Nhã phe phẩy quạt nghĩ ngợi. Thu Đa Hỉ này là
con gái độc nhất của Nam Tuấn quốc Thu Đại tướng quân. Thu gia và Phương gia
đời đời giao hảo khá tốt, cho nên Thu Đa Hỉ và Phương Diệc Phi cũng đã được
định hôn vào năm nay. Lúc trước, sau khi Phương Diệc Phi đào hôn, không ai tìm
ra hắn ở đâu cả. Cũng là Vân Trầm Nhã đã sai người điều tra, phát hiện Thang
tiểu nhị ở khách điếm Thư gia có chút cổ quái.
Nghĩ đến đó, sự tình liền được giải quyết hết sức dễ
dàng. Tuy Vân Trầm Nhã chỉ tiết lộ chuyện này cho tiểu thế tử của Nam Tuấn
vương. Nhưng vì Thu Đa Hỉ tính tình lanh lẹ như một nam hài tử, từ nhỏ đã cùng
tiểu thế tử thường xuyên kỵ xạ săn bắn, cho nên tình cảm giữa hai người vẫn rất
tốt. Thấy Thu Đa Hỉ quyết định tự đi tìm hôn phu, tiểu thế tử sợ nàng không
biết đường, bèn chỉ điểm cho nàng là ở con hẻm nhỏ Đường Hoa. Dù sao với tính
tình nóng nảy bộp chộp, không biết suy nghĩ của Thu Đa Hỉ, cho dù có mặt đối
mặt với Thang tiểu nhị, cũng sẽ nhận không ra dưới lớp mặt nạ dịch dung kia rốt
cuộc là ai.
Mặc dù cử chỉ ngày thường của Tư Không Hạnh khá chất
phác, nhưng thời gian hắn đi theo Vân Trầm Nhã cũng không ít, lúc này hắn thấy
Vân vĩ lang rảo cẳng đi tới đi lui ngoài cửa khách điếm, nhân tiện nói:
"Đại công tử không cần phải lo lắng. Đại công tử bất quá chỉ có duyên gặp
mặt mấy lần Thu tiểu thư vào mười một năm về trước. Thu tiểu thư nhất định sẽ
không nhận ra Đại công tử đâu. Còn nữa, nay Nhị hoàng... Nhị công tử cũng không
có ở Nam Tuấn quốc này, Thu tiểu thư cũng đã có duyên phận riêng, nàng ấy sẽ
không dây dưa với công tử như thuở nhỏ nữa."
Vân Trầm Nhã nghe vậy, nhớ tới chuyện cũ, nhịn không
được cong môi cười. Nhị công tử mà Tư Không Hạnh vừa nói đến chính là đệ đệ nhỏ
hơn hắn nửa tuổi, dung mạo cũng đẹp như hắn, lúc chín tuổi thì lại gặp phải đóa
hoa đào Thu Đa Hỉ này. Lúc đó bản thân Nhị công tử thì không sao, nhưng lại
khiến Vân vĩ lang cả ngày bị quấy nhiễu. Chi tiết cụ thể chuyện này không nói
đến thì thôi, chứ nói đến Vân Trầm Nhã chỉ biết tóm tắt lại một câu, đó là cơn
ác mộng hoa đào.
Gõ gõ cán quạt, Vân vĩ lang nói: "Ngươi nói không
sai, Nam Tuấn quốc quá nhiều những quả dưa ngốc nghếch, cho dù nàng ấy có nhận
ra ta, ta cũng có cả trăm cách khiến nàng ấy không nhận ra ta." Dứt lời,
giũ giũ áo choàng, lại vòng vào khách điếm. (Tạm dịch:
Con gái đến mười sáu tuổi gọi là phá qua 破瓜, vì chữ qua 瓜 giống hình hai
chữ bát 八,
tức mười sáu. Quả dưa ở đây chỉ thiếu nữ trưởng thành mười sáu tuổi)
Thư Đường đang dốc hết tinh thần nói chuyện với Thu Đa
Hỉ, chợt trông thấy một vị cẩm y công tử vô cùng phong lưu phóng khoáng, giụi
giụi mắt mới nhận ra đó là Vân vĩ lang. Vân Trầm Nhã theo thường lệ chào hỏi
"Tiểu Đường muội", sau đó cũng khách sáo thăm hỏi Thu Đa Hỉ vài câu.
Thu cô nương tuy thấy Vân vĩ lang nhìn khá quen mắt, nhưng quả thật y như lời
của Vân Trầm Nhã, chỉ hai ba câu lừa dối của hắn, Thu Đa Hỉ tức khắc như mới
chỉ quen biết với hắn hôm nay thôi.
Qua một lát thì thấy mặt trời lặn xuống phía tây, cả
buổi chiều khách điếm Thư gia cũng không có vị khách nào mới, Thu Đa Hỉ không
gặp Phương Diệc Phi nên vô cùng uể oải, tính ngày mai lại đến nữa. Đứng dậy,
Thu Đa Hỉ nói với Vân Trầm Nhã: "Ta biết Vân công tử xã giao rất rộng, lại
là kết nghĩa huynh muội với tiểu Đường. Mặc dù ta không thể tiết lộ tính danh
của vị hôn phu của ta ra, nhưng nếu Vân công tử đi đường, nhất là ở con hẻm
Đường Hoa này, mà có gặp một vị công tử khí độ nho nhã, diện mạo thanh tú, xin
lưu ý giúp ta. Tại hạ xin đa tạ trước."
Vân Trầm Nhã phe phẩy cây quạt, trong lòng nghĩ thế
này, ngoài miệng nói thế khác.
Đợi sau khi Thu Đa Hỉ rời khỏi, Thư Đường dẫn Vân vĩ
lang ra sau hậu viện. Hậu viện có một giàn nho, mỗi khi đến hè đều xanh rì tỏa
bóng mát khắp nơi. Thư Đường chậm rãi đi khắp nơi trong trong ngoài ngoài vẩy
nước để giải nhiệt, Vân Trầm Nhã dựa cây, cười tủm tỉm đứ