
n vĩ lang rất ít khi nghiêm chỉnh nói thật,
nhưng hôm nay hắn khuyên can như vầy, có thể nói là từ tận đáy lòng. Nhưng, lời
thật thì khó nghe, ai cũng không thể chịu nổi khi người ngoài nói không phải về
người trong lòng của mình. Tư Không Hạnh hết nhịn rồi nhẫn, nhưng vẫn không kềm
nổi buồn bực buông một câu: "Dung mạo
tiểu Đường cô nương cũng rất đẹp, nhưng không phải lòng dạ nàng ấy vô cùng
lương thiện đó sao. Đại công tử nói Mi nhi cô nương như thế, không khỏi, không
khỏi có chút cực đoan."
Thật lạ, lời này của Tư Không Hạnh rõ ràng là cãi lại
ý của Vân Trầm Nhã, nhưng không hiểu sao khi rơi vào trong tai của Vân vĩ lang,
lại vô cùng dễ nghe. Vì thế Vân Trầm Nhã đứng lên khỏi chiếc ghế, giũ giũ áo
choàng, cười cười vỗ lên vai Tư Không Hạnh, nói: "Cũng được, nếu ngươi
thực nguyện ý thích tiểu nha đầu đó, đợi tìm ra nàng, ta sẽ làm chủ cho
ngươi."
Nghĩ nghĩ, Vân vĩ lang lại vô cùng cảm khái: "Mùa
thu năm nay cảnh sắc thật là rực rỡ. Sớm nghe nói Phong nhi đã cưới thê tử ở
Bắc Hoang, không ngờ ngươi cũng đã có người trong lòng. Khi nào chúng ta về tới
Vĩnh kinh, nếu tìm được tiểu nha đầu Mi nhi kia, chi bằng ngươi và Phong nhi
một trước một sau tiến hành hôn nhân đi, ta sẽ làm mai mối cho."
Tư Không Hạnh kinh sợ: "Sao dám, sao dám làm
phiền Đại công tử?"
"Không phiền, không phiền." Vân vĩ lang cười
tủm tỉm "Gần đây ta cũng muốn làm việc thiện, tích chút công đức, nhưng
nghĩ tới nghĩ lui mà chưa tìm ra việc thiện gì để làm cả. Vừa may gặp được
chuyện hôn sự này của ngươi."
Nói xong, Tư Không Hạnh liền đi theo Vân vĩ lang thẳng
bước đến Mai trai. Khi đến nơi thì đã thấy Đường Ngọc cũng ở đó. Tư Không Hạnh
đem chuyện điều tra được ra bẩm báo, quả thực bọn hắn đã tìm ra được chút manh
mối.
Tư Không Hạnh tra ra, mười bốn năm về trước, ở Mục
Đông đã từng phát sinh ra chuyện.
Then chốt liên quan đến chuyện Liên Binh phù được mở
ra như thế nào phụ thuộc vào một nữ tử có vết ruồi son trên mi tâm. Nữ tử này
nhất định là người hoàng thất. Nhưng vì nốt ruồi son trên mi tâm rõ ràng như
vậy khiến nữ tử này rất dễ gặp phải nguy hiểm, cho nên khi nữ tử này còn nhỏ
tuổi, đã được trà trộn vào mấy ngàn nữ đồng cùng độ tuổi bị điểm vệt chu sa lên
mi tâm đồng thời đưa ra khỏi hoàng thất, nuôi dưỡng trong dân gian.
Toàn bộ quá trình này vốn có tên là nghi thức Hành Thiên.
Nhưng từ trước đến nay nghi thức Hành Thiên này chỉ lưu truyền trong hoàng tộc
Nam Tuấn quốc. Mười bốn năm trước, không biết tại sao lại được tiến hành bởi
Phương gia ở Mục Đông.
Tư Không Hạnh nghĩ lại, năm đó Diệp tiểu Bảo và cha
của hắn Diệp bá phụ, có lẽ là đã vô tình chứng kiến nghi thức này, nên mới bị
hãm hại, một chết một bị điên.
Chuyện này nghe qua có chút không thể tưởng tượng nổi,
cho dù có cẩn thận xem xét lại, quả đúng là không tìm đủ manh mối, cũng không
lộ ra chút sơ hở nào.
Đường Ngọc nghe xong cũng trầm mặc một lúc lâu. Qua
một lát, hắn nói: "Nếu sự tình thật sự là như thế, có lẽ Phương gia đã
sinh lòng muông dạ thú từ mười bốn năm trước rồi, hoặc có thể sớm hơn trước đó
nữa." Nói xong, hắn lại nhìn về phía Vân Trầm Nhã, "Nếu có đến mấy ngàn
nữ tử đồng thời bị điểm vết chu sa kia, vậy có thể tiểu Đường chính là một
trong số đó, hoặc cũng có thể là không phải."
Vân Trầm Nhã nghe xong không đáp, chỉ rũ mi suy tư một
hồi.
Một lát sau, Tư Không Hạnh lại chắp tay, hỏi:
"Đại công tử, thuộc hạ đã nhốt lại mẹ con Diệp thị rồi, đang chờ xử
trí."
Đường Ngọc cả kinh. Thím Diệp và Diệp tiểu Bảo là
người vô tội, ấy thế mà Vân Trầm Nhã lại muốn đối phó với bọn họ.
Không ngờ Vân vĩ lang khoát tay, nở nụ cười:
"Nhốt làm gì? Thả đi."
Đường Ngọc thở phào.
Vân Trầm Nhã nói tiếp: "Hai người đó tự dưng mất
tích trông có vẻ như giấu đầu hở đuôi lắm. Ta nghe nói trong dân gian Nam Tuấn
quốc có loại thuốc gọi là Tam Sinh tán vô cùng trân quý. Hai mẹ con Diệp thị có
đại ân với chúng ta, vậy tìm Tam Sinh tán làm lễ vật tặng cho bọn họ đi."
Tam Sinh tán, dược lực chia làm ba tầng: tầng thứ nhất
là tứ chi mất tri giác; tầng thứ hai là ngũ quan mất tri giác; tầng thứ ba là
thần trí mất tri giác, suốt đời như một cái xác không hồn. Người uống phải
thuốc này, mặc dù không bị đau đớn gì, nhưng khi hai tầng dược lực phát sinh
công hiệu, thần trí tuy vẫn rõ ràng, nhưng tai mắt mũi miệng và tứ chi đều
không nghe sai sử, khiến người ta vạn phần thống khổ.
Vì Diệp tiểu Bảo vốn có bệnh điên, Vân Trầm Nhã dùng
loại thuốc này đối với hai mẹ con nhà Diệp thị thật ra là một biện pháp tuyệt
hảo.
Tư Không Hạnh tuân lệnh rồi lập tức lui ra, duy chỉ
còn lại một mình Đường Ngọc đang trợn mắt há hốc mồm.
Vân Trầm Nhã liếc hắn một cái, thản nhiên buông một
câu: "Lòng dạ đàn bà."
Ánh mắt Đường Ngọc biến động. Thật ra trong lòng hắn
hiểu được, nếu chuyện mười bốn năm về trước của Mục Đông Phương gia là bị điều
tra ra từ nguồn gốc bệnh điên của Diệp tiểu Bảo, hai người này mà tiết lộ nửa
lời với người nào đó, khó tránh khỏi sẽ bị Phương gia biết. Bởi vậy, diệt khẩu
là lựa chọn tốt nhất. Nhưng, cho dù hắn biết nh