
lắng."
Vân Trầm Nhã cười nói: "Sao ngươi biết ta lo
lắng?"
"Đại công tử... rất ít khi nói những lời từ tận
đáy lòng."
Vân Trầm Nhã lúc này mới ngẩn cả người. Gió đêm thổi
đến làm tóc hắn bay phất phơ, đôi mắt hắn mơ màng. "Ừ, có chút lo
lắng." Hắn nói "Lo cho tiểu nha đầu ngốc kia..."
"Thật sợ, thật sợ có lỗi với nàng..." Hắn
ngẩng đầu lên, hít vào một hơi "Chưa từng sợ như vậy..."
Thư Đường gom hết tiền để dành nào giờ ra, lại phá lệ
xin cha thêm mười lượng bạc. Ngày hôm sau, nàng mua một tấm gấm rất đẹp, màu
trắng nguyệt bạch rất thanh nhã đặc biệt, nói muốn tự tay may cho Vân quan nhân
một bộ y phục, kèm theo với mớ đồ cưới mà cha nàng chuẩn bị tặng cho hắn.
Hai ba ngày sau, Thư Tam Dịch sà lại gần xem tấm gấm
kia, chậc chậc khen ngợi hết lời, nói nữ nhi lão thiệt là hào phóng, ngay cả
cha con lão nào giờ cũng chưa bao giờ được mặc qua y phục tốt như thế này.
Thư Đường thẹn thùng cười hắc hắc: "Lần sau nhất
định sẽ mua cho phụ thân bộ y phục tốt nhất."
Thư Tam Dịch trêu chọc nàng nói nữ nhi gả ra ngoài như
bát nước hắt đi.
Thư Đường lại xấu hổ, nhìn sắc trời tối dần, cảm thấy
thời gian trôi qua thật lâu, nói: "Không biết giờ này Vân quan nhân ra
sao!"
Hôm nay là đêm trước đêm Trung thu, ngày mười bốn
tháng Tám.
Vân vĩ lang nhàn nhã dạo đến trước cửa phòng của Đường
Ngọc, thấy cửa mở rộng, bèn dùng quạt gõ gõ lên cửa, nói: "Chuẩn bị xong
chưa?"
Đường Ngọc vốn ngồi quay lưng lại với hắn, nghe hắn
nói, bèn đứng dậy quay đầu lại: "Ừ, giờ Mùi ngày mai, Thanh Hương
uyển." Nghĩ nghĩ một hồi, hắn lại hỏi, "Muốn dẫn Phương Diệc Phi đến
đó, rốt cuộc có mục đích gì?"
Vân Trầm Nhã cười: "Ngươi đoán thử xem?"
Đường Ngọc im lặng không nói.
Vân vĩ lang trêu chọc nhếch môi lên, nhìn hắn một hồi
rồi xoay người bỏ đi.
Cùng Phương Diệc Phi lớn lên từ nhỏ, đến lúc này, lại
phải đối đầu với nhau gay gắt như vậy, Đường Ngọc cười khổ, thở dài, đang muốn
ngồi xuống, bỗng ngoài phòng có tiếng gió xẹt qua, một vật đen thùi bay thẳng
vào phòng.
"Ngày mai dùng cái này!" Không biết từ khi
nào, Tư Không Hạnh đã xuất hiện trước cửa phòng.
Vật đen thùi mới vừa rồi kia là một cặp song kiếm, do
Tư Không Hạnh từ ngoài phòng ném vào. Kiếm vào trong tay, tâm tư Đường Ngọc
càng trĩu nặng hơn.
"Đại công tử có mấy câu muốn nhắn với
ngươi." Tư Không Hạnh đứng thẳng tắp trước cửa phòng "Bản lĩnh chân
thật của ngươi vốn là bậc kiếm thủ bẩm sinh chuyên dùng song kiếm."
Đường Ngọc giật bắn mình, đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi:
"Hắn biết sao?!"
"Người của Đường gia, Phương gia, vốn là cây to
đón gió, ai lại không có cách riêng để tự bảo vệ mình. Phương gia giỏi về dịch
dung, tinh thông ám khí. Phụ mẫu ngươi vốn muốn truyền lại gia nghiệp cho
ngươi, vì ngươi từ nhỏ đã sở trường sử dụng song kiếm, song kiếm vào tay, Đường
gia hầu như vô địch thiên hạ. Chỉ vì tính tình ngươi không thích tranh đoạt với
ai, không những đem cơ nghiệp tặng cho đại ca của mình, mà ngày thường còn làm
ra vẻ chỉ thích cung tiễn. Ngươi ngày thường giấu tài, cũng chỉ là chuyện bình
thường thôi." Tư Không Hạnh nhìn thẳng vào mắt hắn, đem những lời Vân Trầm
Nhã nói truyền đạt lại không sai một chữ.
"..." Đường Ngọc do dự "Đây là hắn ép
ta trở mặt với Diệc Phi."
"Đệ tử con nhà thế gia muốn có chỗ đứng, thứ nhất
phải có công phu bản lĩnh, thứ nhì phải có đầu óc. Đầu óc sai đi một chút,
không nguyện sử dụng công phu thì sau này làm sao mà bảo vệ Đường gia?" Tư
Không Hạnh nói "Đại công tử hy vọng ngươi suy nghĩ kỹ, ngày mai hắn cũng
sẽ đến Thanh Hương uyển. Thành bại đúng sai chỉ dựa vào lúc này mà thôi."
Cùng trong đêm đó, trên con phố yên tĩnh, tại lầu ba
của Phi Nhứ lâu, người trong bộ y phục bằng vải bố nặn ra một nụ cười chán
chường: "Bọn họ quả thực liên kết với nhau sao?"
Nguyễn Phượng nói: "Mà ngươi phải cẩn thận một
chút, Anh Cảnh Hiên rất khó đối phó, huống hồ phía sau hắn có tiểu thế tử, hắn
lại còn liên kết với Đường gia nữa."
"Sợ gì chứ? Cho dù hắn có cướp được Liên Binh phù
đi chăng nữa cũng không biết cách sử dụng, đến lúc đó hắn chỉ còn có nước đến
cầu ta." Người trong bộ y phục bằng vải bố lại cười rộ lên "Viết một
tấm thiệp gửi đến Thu phủ. Tình hình náo nhiệt như vầy, chẳng phải xuống tay từ
chỗ Thu Đa Hỉ là hay nhất hay sao?"
Hôm nay ngày mười lăm tháng Tám, Thu Đa Hỉ nhận được
một tấm bái thiếp, mời đến Thanh Hương uyển gặp mặt. Bái thiếp kí tên người mời
là Phương Diệc Phi.
Ở miền Nam, vào mùa thu chỉ còn lại cảnh lá ngô đồng
rụng, từng chiếc lá xanh ngắt, khiến Trung thu năm nay càng tăng thêm vài phần
ý xuân.
Bên trong Thanh Hương uyển có cả trăm con đường mòn
nhỏ gấp khúc tản rộng ra khắp nơi. Ao nước uốn lượn quanh đình đài lầu tạ. Địa
điểm ước hẹn là Mãn Khê lâu. Thu Đa Hỉ cầm bái thiếp, cao hứng phấn chấn đi tìm.
Lọt vào tầm mắt của nàng, xa xa là một tòa đình lộng gió, một người trong bộ y
phục bằng vải bố đang đứng đợi sẵn.
Người trong bộ y phục bằng vải bố xoay người lại, dung
mạo tầm thường nhưng khí độ bất phàm.
"Đa Hỉ!" Người nọ cười. Hắn đưa tay cởi xuống
ch