Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Vô Sắc Vô Hoan

Vô Sắc Vô Hoan

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324302

Bình chọn: 9.5.00/10/430 lượt.

, tay vẽ lung tung trên giấy, mắt nhìn

chằm chằm chim nhỏ ngoài cửa sổ, nghiên cứu làm thế nào dùng cung bắn

rớt đem về chơi……

Ta cảm thấy tận đáy lòng nuôi con với nuôi nam nhân đều không dễ dàng chút nào, hơn nữa sau khi nuôi dưỡng thành công còn chưa chắc là của

ta, vẫn là tìm cái biện pháp dự phòng có thể bảo hiểm một chút.

Số thiếu niên xấp xỉ tuổi ta trong đám phó dịch của Nam Cung thế gia

có hơn hai mươi người, mi thanh mục tú, dịu ngoan thành thật, chăm chỉ

cầu tiến loại nào cũng có, từ trong đó chọn ứng viên dự bị cũng được.

Thật tiếc là ta giả ngốc rất thành công, hơn nữa tuổi còn nhỏ, thân

mình gầy yếu, bộ dạng kỳ quặc, đám phó dịch kia đều không có hứng thú

với ta, chỉ có A sơ quét bậc thang tặng ta mấy đóa hoa sơn trà xinh đẹp.

Lần đầu tiên ta nhận được hoa từ con trai, thầm nghĩ hắn có chút ý

với mình, muốn chú trọng quan sát bồi dưỡng một chút, không ngờ ngày hôm sau hắn nhìn thấy ta tựa như thấy quỷ, cách mười bước liền bỏ chạy.

Ta không biết đã xảy ra chuyện gì, đuổi theo kịp đã thấy trên mặt hắn có chỗ bầm tím, trên tóc có hai nhánh cỏ dại, kinh ngạc hỏi:“Mặt của

ngươi bị làm sao vậy?”

A Sơ liên tục lui về phía sau:“Không có việc gì, lỡ chân té mà thôi.”

“Làm sao lại bầm đến vậy?” Ta không rõ đã xảy ra chuyện gì, đang muốn làm quan hệ dịu đi một chút, phía sau truyền đến hai tiếng ho khan thật mạnh, quay đầu thấy Thạch Thạch khoanh tay lẫm liệt, đứng ở cổng vòm,

ánh mắt cười đến híp lại, thoạt nhìn cả người lẫn vật vô hại, đáng yêu

bất thường.

“Ta còn có việc, đi trước !” A Sơ giống con thỏ bị hồ ly đuổi theo,

xoay người chạy nhanh như chớp. Lúc chạy ngang Thạch Thạch, dừng lại,

tôn kính kêu một tiếng,“Chào đại ca, đại ca vất vả .”

Thạch Thạch thực phất phất tay, dùng ngón trỏ chỉ về phía sau, ý bảo hắn rời đi.

A Sơ lập tức vội vàng rời đi.

Ta nhịn không được nhỏ giọng nói thầm:“Giang sơn dễ đổi,bản tính khó

dời, tiểu tử quậy chính là tiểu tử quậy, đi đến đâu cũng phải làm lão

đại cầm đầu……”

Thạch Thạch chậm rì rì đi tới hỏi:“Ngươi đang nói cái gì?”

Ta nói lảng sang chuyện khác:“A Sơ giống như không muốn nói chuyện với ta?”

“Cùng ngươi có cái gì để nói ? Mỗi ngày đều làm bộ dạng đại nhân, già muốn đòi mạng, mở miệng có thể tức chết người ta. Trừ ta ra còn có đứa

ngốc nào muốn chơi với ngươi? Thật phiền muốn chết.” Thạch Thạch mấy

ngày nay oán niệm còn sâu hơn biển, mở miệng ra là hùng hổ giáo huấn,

“Đọc sách có cái gì tốt, ngâm thơ đối chữ vừa nghe đã muốn điên đầu,

ta chỉ cần biết vài chữ không đến mức bị người ta lừa là đủ rồi, dù sao

không làm được đại hiệp, còn có thể trở về theo ta cha học rèn sắt.

Ngươi thích khoa cử như vậy sao không tự đi thi đi?!”

“Con gái không thể đi thi, hơn nữa ta thực thích người đọc sách……”

Tiếng trả lời thực không có chút ngập ngừng, hai cái cớ này chính ta

nghe cũng cảm thấy đỏ mặt, ta không phải không biết Thạch Thạch không

phải đám cầm thú đáng giận kia, hắn chỉ là đứa con nít 9 tuổi, đang ở

thời thơ ấu đẹp nhất. Hắn cũng không có thiếu ta cái gì, ta chỉ vì ích

kỷ để chuẩn bị cho tương lai tốt nhất, bắt hắn sớm trưởng thành, buộc

hắn đi làm chuyện không thích, thậm chí tính kế cả tương lai của hắn.

Chẳng trách đám con trai khác cũng không thích ta, A Sơ mới gặp ta cũng quay đầu bỏ chạy. (nino: cái này có nguyên nhân khác ah~ ^_^)

Ai thích lão bà mỗi ngày đi theo phía sau thúc giục mình phấn đấu muốn phát điên a?

Nếu đổi ta là Thạch Thạch, ta cũng không làm!

“Thực xin lỗi.” Sau khi đứng ở vị trí của hắn tự hỏi, ta nhanh chóng

cúi đầu, giải thích hành vi vô sỉ của mình “Sau này ta không ép ngươi

học bài nữa, kỳ thật làm thợ rèn cũng rất tốt, bình thường là phúc……”

Phẫn nộ của Thạch Thạch đã giảm bớt, hắn đứng lên lại ngồi xuống,

ngồi xuống lại đứng lên, sau khi làm đủ hai lần, rốt cục một lần nữa cầm lấy bút, khinh thường nói:

“Đọc sách căn bản không khó khăn chút nào, còn dễ dàng hơn rèn sắt.

Người đọc sách tuyệt không hiếm, chờ ta sau này thi đậu làm tú tài cử

nhân trở về sẽ đứng trước mặt xú nha đầu nhà ngươi khoe khoang hiển quý, đến lúc đó đem ngươi sai sử xoay quanh, xem ngươi còn dám không nể

mặt.” (nino: Thạch Thạch dễ thương quá àh >_<)

“ Nếu ngươi có thể trúng cử, mùa hè ta sẽ quạt cho ngươi, mùa đông

làm ấm giường!” Thấy hắn tự nguyện đọc sách, ta kích động dị thường.

“Ấm giường?” Thạch Thạch trợn mắt há hốc mồm mà nhìn ta.

Ta phát hiện mình nói mà không suy nghĩ, nhanh chóng giải thích:“Là chẻ củi đốt lửa sưởi ấm .”

“Ừ……” Thạch Thạch đồng ý, tiếp tục đọc sách.

Ta không muốn miễn cưỡng hắn, liền cố gắng làm phai nhạt giấc mộng cử nhân phu nhân trong đầu, không hề chạy đi bắt người, tùy hắn có nguyện ý đi học chữ hay không, thuận theo tự nhiên.

Thạch Thạch đúng là rất giữ lời, tuy rằng không cố gắng học tập gian

khổ như học sinh thi đại học, nhưng đúng là so với trước kia đã thật sự

cố gắng rồi, đáng tiếc hắn luyện tập đến thế nào, chữ viết vẫn xấu đòi

mạng, còn không bằng chữ của con nít mới luyện bút lông 1 tháng, khiến

cho hắn phi thường nổi giận, đem trọng điểm chuyển sang đọc s