Old school Swatch Watches
Vợ Trước Của Kim Chủ

Vợ Trước Của Kim Chủ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321711

Bình chọn: 9.5.00/10/171 lượt.

hồ nhìn về phía trước tiếp tục dùng sức thở.

– Bọn họ vì sao muốn đuổi theo cô? Anh nhìn cô qua gương chiếu hậu hỏi.

Cô trừng mắt nhìn, hít sâu mấy lần mới có thể trả lời câu hỏi của ân nhân cứu mạng:

– Đòi nợ.

Lý Phong nhíu mày:

– Đòi nợ? Cô tìm bọn cho vay nặng lãi vay tiền mua hàng hiệu à?

Cô gái này thoạt nhìn còn trẻ, khuôn mặt xinh đẹp, dáng người khá chuẩn nhưng quá mức ăn diện, cả người tỏa sáng. Cô mặc quần áo sang trọng, tay cầm túi LV, nửa đêm xuất hiện tại Bất Dạ Thành, chắc hẳn là từ quán bar đi ra, hưởng thụ cuộc sống xa hoa. Có điều, vì hưởng lạc đến nỗi bị người truy đuổi, thế không phải là rất khoa trương sao?

– Hàng hiệu?

Tram Na sửng sốt hồi lâu mới bừng tỉnh hiểu ra, cúi đầu nhìn đến chiếc ví

– Đây là một người bạn đi đu lịch đại lục mua tặng, là đồ giả thôi. Có điều dù là đồ giả cũng là thứ xa xỉ nhất mà tôi có.

Cô thì thảo nói nhỏ, tươi cười mà bi ai.

– Vậy ai là người thiếu nợ

– Cha tôi

– Vậy là cô cũng không phải từ bar đi chơi về?

– Chơi? Nếu bán rẻ tiếng cười mua vui cho người ta thì coi như là đúng

– Bán rẻ tiếng cười mua vui cho người ta? Là ý gì? Lý Phong nhíu mày, trầm giọng hỏi

– Ý là…

Trạm Na đột nhiên im bặt. Mình sao có thể nói nhiều chuyện như vậy với người ngoài? Cô làm sao vậy? Chẳng nhẽ là uống quá nhiều? Hay là vừa rồi chạy trốn rất mệt nên não thiếu máu, mới không chút phòng vệ trả lời những câu hỏi của một người xa lạ

Cô nhắm mắt lại, xác định suy nghĩ của mình một lần nữa rồi mở mắt nói:

– Anh à, thật sự cảm ơn anh thấy nghĩa mà làm, ra tay giúp đỡ tôi. Thật ngại đã làm mất thời gian của anh, anh cứ dừng xe vệ đường cho tôi xuống xe là được.

– Qua cầu rút ván nhanh vậy sao?

Trạm Na khẽ sửng sốt, nhíu mày:

– Tôi không có ý này, chỉ là không muốn làm mất việc của anh thôi

– Tôi hiện giờ không có việc gì làm, cô cứ yên tâm

Xem ra người đàn ông này không có ý mang xe chạy đến bên vệ đường, cô không tự chủ dần dần nắm chặt bàn tay, cảm giác sợ hãi. Cô không phải là được cứu giúp lại thành rơi vào một đầm rồng hang hổ khác chứ.

– Anh à, phiền anh cho xe chạy đến ven đường cho tôi xuống xe được không?. Cô nén sợ hãi, lấy nghữ khí kiên định nói lại yêu cầu.

– Vậy trước tiên trả lời tôi, cô nói bán rẻ tiếng cười mui vui cho người ta là ý gì?

– Anh à…

– Yên tâm, tôi không phải là người xấu.

– Hai chữ người xấu cũng không viết ở trên mặt! Trạm Na nhịn không được thốt lên.

– Ha ha, cũng đúng.

Lý Phong đột nhiên cười to hai tiếng:

– Tôi đỗ xe ven đường, chúng ta nói chuyện một chút, như vậy có thể chứ?

Nói xong anh đỗ xe bên lề đường, cố ý đỗ nơi có đèn đường chiếu sáng, hơn nữa còn có máy ghi hình giám thị, đưa ra biểu hiện thể hiện rõ thành ý của chính mình.

– Cô có thể mở cửa xe ra, nếu tôi có ý đồ bất chính gì cô có thể chạy ra cửa hàng tiện lợi cầu cứu. Anh quay đầu, nhếch môi nói.

Trạm Na trợn mắt, há hốc mồm nhìn anh, nhìn qua cửa hàng tiện lợi chiếu sáng bên trong chiếc xe, cô bây giờ mới chú ý người đàn ông cứu mạng mình là một người rất đẹp trai. Anh có ngũ quan thâm thúy, hai mắt mê người, khóe miệng khẽ nhếch thể hiện sự tự tin và bình thản, tuy rằng chỉ một chiếc áo đơn giản màu xám cũng có khí thế bức người. Người này cũng không phải là kẻ tầm thường đi.

Đây là kinh nghiệm cô ở khách sạn lăn lộn hơn một năm đã xem qua đủ loại khách dần dần bồi dưỡng nhãn lực chính mình. Cho dù người đàn ông này hiện giờ thái độ bình thường nhưng tuyệt đối không thể khinh thường.

– Tôi biết bản thân rất tuấn tú, nhưng không đến mức khiến cô nhìn đến trợn mắt há mồm đi? Trừ phi cô bị trúng tiếng sét ái tình, không tự chủ được mà mê luyến khuôn mặt đẹp này của tôi?

Lý Phong sờ mặt mình nói giỡn.

Trạm Na hoàn hồn, nhìn anh nhíu lông mày, ánh mắt như thể thấy “bệnh thần kinh”, đẩy cửa ra đi xuống xe.

– Chờ một chút. Anh vội vàng xuống theo: – Cô còn chưa trả lời câu hỏi của tôi.

Trạm Na phát hiện anh không chỉ có khuôn mặt đẹp thôi mà ngay cả dáng người cũng cao, rắn chắc làm cho người ta líu lưỡi. Nhìn anh cao đại khái hơn một mét tám đi? Thân hình với cơ bắp rắn chắc, người đàn ông này chắc không phải là nghệ sĩ, model hay huấn luyện viên thể hình chứ? Có điều, khí chất thì không giống như vậy .

– Tôi làm về quan hệ xã hội ở khách sạn. Cô mặt không đổi sắc, gián tiếp trả lời câu hỏi của anh.

– Là vì tiền sao? Anh có chút đăm chiêu nhìn cô hỏi.

Cô nhịn không được trào phúng nói:

– Bằng không sẽ là vì cái gì?

– Cô nợ bao nhiêu tiền? Anh hỏi.

– Đây là việc riêng của tôi.

– Nếu tôi đồng ý thay cô trả nợ?

Trạm Na nghẹn họng trân trối nhìn anh, căn bản không nghĩ sẽ nghe đến câu này .

Cô…… Có phải hay không đụng phải người điên? Người đàn ông này bộ dạng anh tuấn, khí vũ phi phàm lại là kẻ điên, ông trời già cũng thích nói đùa đi? Cô lắc đầu, xoay người bỏ chạy.

– Chờ một chút, tôi không có ý gì khác mà là muốn cùng cô thực hiện một giao dịch. Lý Phong vội gọi cô lại.

Trạm Na thong thả quay đầu nhìn anh, hoài nghi cất tiếng hỏi:

– Giao dịch?

– Đúng, giao dịch.

Lý Phong gật đầu. Anh nhìn cô ánh mắt chính trực, biểu tình thành khẩn làm