
hi nâng trán suy yếu nói.
“Có là tôi!” Cầu Cầu líu vạt áo ý tá cố gắng để cho côấy nhìn thấy mình. Cô y tá cười sờ sờ đầu của nó“Đúng vậy,nhưng cháu còn quá nhỏ” “Không có việc gì đâu cô y tá. Bệnh của tôi, tôi biết rất rõ có chuyện gì cô cứ việc nói thẳng đi!”
“Là như vậy tiểu thư chúng tôi phát hiện trong đầu cô có khối u gần đây códấu hiệu tăng kích thước cho nên côcó định nằm ở viện quan sát hay là..”“Tôi không có việc gì không cần nằm viện. Tự tôisẽ có thuốc”“Mẹ mẹ bị bệnh gì?” Cầu Cầu leo lên giường bệnh vuốt mặt củaTiểu Thi.
Tiểu Thi tái nhợt cười cười “Mẹ không có việc gì một lát nữa chúng ta hãy về nhà.”
Mặc dù luôn kiên trì muốn về nhà nhưng bác sĩ lại đề nghị côhãy ở lại bệnh viện qua đêm để tránh xảy việc ngoài ý muốn như vậy có lẽ sẽ có nguy hiểm tính mạng.
Ngày thứ hai trời vừa rạng sáng cô đã làm xong thủ tục xuất viện Tiểu Thi đưa Cầu Cầu đi nhà trẻ. Ai ngờ vừa mới bước ra khỏi cửa bệnh viện liền gặp phụ tá của Trác Minh Liệt nhìn anh ta nhìn Cầu Cầu cứ như là nhìn thấy cứu tinh.
“Rốt cuộc tôicó thể tìm thấy cậu bé này rồi !” Nói xong anhta nhanh chóng muốn đi lên ôm lấy Cầu Cầu.
“Mẹ…” Cầu Cầu trốn sau lưngTiểu Thi.
“Vị tiên sinh này anh định làm cái gì?”Tiểu Thi cảnh giác hỏi.
“Nó làcứu tinh của tôi không tìm được nó tôi sẽ phải thất nghiệp”lời nói của phụ tá không mạch lạc “Đúng rồi cô là mẹ của đứa bé phải không cùng tôi đi đi!”
“Buông tay! Tôi sẽ báo cảnh sát!”Tiểu Thi cầm lên ví da liều mạng đánh mạnhvào người đàn ông kia. Tình huống này rất nhanh làm kinh động đến người chung quanh còn có người báo cảnh sát.
“ Cảnh sát người này hình như tinh thần có vấn đề ,anh ta định cướp đứa bé của tôi đi!”Tiểu Thi ôm Cầu Cầu chưa tỉnh hồn trốn được sau lưng cảnh sát. “Này..” Phụ tá trăm miệng cũng không thể bào chữa bây giờ dù như thế nào giải thích cũng không thể làm cho người ta tin tưởng vì vậy anh ta bị cảnh sát bắt đi.
“Tổng giám đốc! Tôi vừa tìm được đứa bé kia!” Phụ tá lập tức điện ngay cho Trác Minh .
“Hả? Vậy anh nghĩ biện pháp dẫn nó tới đây.”
“Nhưng bây giờ tôi đang ở đồn cảnh sát!”
Nghe xong lời giải thích của phụ tá Trác Minh Liệt chỉ nói một câu rồi tắt điện thoại: “Chính anh nghĩ biện pháp đi ra đi!”Anh mới vừa cúp điện thoại xong Lena liền đi đi vào “Tổng giám đốc xế chiều hôm nay ở cô nhi viện có hoạt động từ thiện ngài có đi không?”
“Tôi rất mệt mỏi giúp tôi đẩy xuống. Đúng rồi chuyện kêu gọi đầu tư gần đây tình tiến triển như thế nào?”
“Rất thuận lợi. Trước mắt có ba công ty phù hợp yêu cầu của chúng ta. Sắp tới đây bọn họ sẽ cho người tới theo chúng ta thương lượngcụ thể!” Lena nói xong cũng không hề rời đi “Tổng giám đốc ngài gần đây có phải là không thoải mái hay không mà tôi luôn có cảm giác ngày có dáng vẻ rất mệt mỏi.” Âm thanh của cô ta chợt trở nên ôn nhu dị thường.
“Tôi không sao, có thể gần đây chuyện hơi nhiều!” Trác Minh Liệt lời nói còn chưa dứt âm trên vai đã có một bàn tay mềm mại khẽ xoa bóp. Lena cúi người xuống bộ đồ công sở ôm gọn lấy bộ ngực tròn trịa của cô ta. Trác Minh Liệt khẽ mỉm cười bắt lấy cái tay kia: “Lena có phải cô cảm giác mình đã ở công ty này quá lâurồi hay không?”
Lena giống như bị điện giật vội vàng rút tay trở về lui về phía sau một bước.
“Cút!”Trác Minh Liệthíp mắt từ trong răng nặn ra mấy chữ “Tôi không hy vọng chuyện này sẽ có lần sau!” Bị dọa sợ, Lena ảo não đi ra khỏi phòng làm việc.
Trác Minh Liệtchợt cảm thấyphiền não khác thường tóc mai hai bên cũng dựng nên. Bất thình lình điện thoại lại vang lên anh không nhịn được cầm lên nghe chỉ nghe thấythư ký phụ trách hoạt động Cô Nhi Viện kêu: “Tổng giám đốc! Tổng giám đốc! Anh mau lại đây chúng tôiphát hiện ở cô nhi viện có một đứa bé thật tốt!” Thư ký không đầu không đuôi kêu loạn Trác Minh Liệtcàng nghe càng cảm thấy phiền: “Anh nói bừa bãicái gì .Ôn định lại lời nói rồi hãy gọi lại cho tôi!”
Sau mười giây, điện thoại lại vang, lần này người nói chuyện cảm xúc rõ ràng ổn định hơn rất nhiều: “Tổng giám đốc chúng tôi phát hiệnở cô nhi viện một đứa bé có một phong cách vô cùng đặc biệt, rất thích hợp đại ngôn (*phát ngôn) chobộ đồ chơi của chúng ta”. “Còn có nó và anh có dáng dấp cực kỳ giống nhau?”Giọng của thư kí khác thường anh biết lão bản không tin tưởng lời nói của mình.
“Tổng tàitôi nói đều là sự thật, nếu không tin anh thử tự mình đến kiểm chứng lời chúng tôivừa nói đứa bé này bất kể là dáng dấphay phong cách cùng với anh thật sự cực kỳ giống nhau. Thật sự là quá thần kỳ.”Giọng của anh ta cao vút khiến cho TrácMinh Liệt thật hứng thú mấy phần. Trên thế giới chẳng lẽ thực sự có hai không hề có quan hệ máu mủ gì với nhau mà dáng người lại rất giống nhau hay sao?
“Tổng giám đốc người bạn nhỏ rất ngầu anh hãy tới xem một chút đi!” Thư ký ở bên kia hết sức nói làm rung động Trác Minh Liệt.
“Nếu như mà tôi đi đến đó mà không phát hiện ra đứa bé anh nói anh hãy tự cầu thêm nhiều phúc đi!”Trác Minh Liệt để điện thoại xuống đi ra khỏiphòng làm việc.
Mười phút sau anh đi tới cửa cô nhi viện. Thư ký đã chờ sẵn ở nơi đó trong tay còn cầm ảnh của Trác Minh Liệt khi còn