pacman, rainbows, and roller s
Vợ Trước Của Tổng Tài Lãnh Khốc

Vợ Trước Của Tổng Tài Lãnh Khốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325041

Bình chọn: 8.5.00/10/504 lượt.

lẽ phải treo lên trên cột treo quần áo trước mặt mới có thể đón được Cầu Cầu. Thật ra thì Tiểu Thi rất sợ độ cao nhưng là vào giờ phút này cô có lẽ đã quên mất chuyện này.

“Cầu Cầu không phải sợ!” Tiểu Thi khẽ nói, run rẩy đứng ở trên cột dây phơi quần đưa tay phải ra nhưng vẫn không với nên cô chỉ có thể cô với. Nhưng đúng lúc này đi liền với tiếng hét tê tâm liệt phế của Cầu Cầu, là cảnh sợi dây đứt ra. Người xem phía dưới cũng kinh sợ (kinh ngạc , sợ hãi) mà hô to! Tiểu Thi nhắm mắt lại, dùng hết sức đưa người xuống, rốt cuộc cô cũng có thế bắt được một góc áo của Cầu Cầu nhưng cột treo quần áo mỏng manh không thể chịu được sức nặng của hai mẹ con, cót két như sắp đổ, mắt nhìn thấy mẹ con hai người sắp ngã, cảnh sát rốt cuộc chạy tới.

Sau khi ôm Cầu Cầu từ trên ban công vào trong phòng Tiểu Thi cũng không nhịn được nữa mà lớn tiếng khóc cô hoàn toàn hoảng sợ. Sợ hãi vô cùng lo lắng vô dụng như nước lũ vỡ đê bừng lên. Cầu Cầu kinh sợ quá độ khóc suốt không ngừng. Điện thoại di động lại vang Tiểu Thi lấy ra vừa nhìn, chỉ thấy trong đó có một tin nhắn ngắn viết: “Chúc mừng cô -Thi tiểu thư đã thành công cứu con trai! Thông qua chuyện này cô nên hiểu cô còn có điểm yếu của chính mình mà bất cứ lúc nào chúng tôi cũng có thể lấy, vì vậy không để cho cô và con trai cô xảy ra việc tương tự thế này thì chúng tôi hi vọng cô hãy cách xa Trác tiên sinh ra!”

Lòng của Tiểu Thi đột nhiên lạnh lẽo, cô cuối cùng cũng biết người là ra chuyện này là ai chắc chắn là cha của Trác Minh Liệt. Thật là không thoạt nhìn người đó là người rất ưu tú thanh lịch lại có thể làm ra những chuyện như thế này! Sự bi thương của Tiểu Thi bắt đầu thay đổi bắng sự tức giận.

“Tiểu thư làm phiền cô theo chúng tôi trở về lấy khẩu cung!” Cảnh sát làm tư thế mời.

“Lấy khẩu cung?” Lông mày Tiểu Thi dựng lên “Nếu như tôi biết roc việc này do ai làm các anh sẽ bắt chứ?”

“Nếu như có chứng cớ chúng tôi nhất định sẽ bắt!” Cảnh sát nói.

“Tốt, tôi cho anh, người làm ra việc này chính là Đổng Sự Trưởng của Trác thị vậy anh có dám đi không?” Tiểu Thi chất vấn, cô thực sự bị chọc tức, cô biết những vị cảnh sát này còn không thông đồng cùng mấy vị quan to chức lơn kia sao? Những vị đó được gọi là đại nhân vật dù là giết người phóng hỏa bọn họ cũng không dám đi bắt!

Cảnh sát bất đắc dĩ cười cười “Tiểu thư chúng tôi cần chứng cớ!”

Tiểu Thi tức giận nhìn anh ta một cái, ôm lấy Cầu Cầu rồi rời khỏi căn phòng.

Cô vừa đi ra khỏi cửa, thì lại bị những phóng viên tới vây quanh.

“Tiểu thư, xin hỏi tại sao đứa bé của cô lại bị treo ngược lên trên tầng lầu?”

“Vị này không phải là Thi tiểu thư sao?” Có phóng viên nhận ra Tiểu Thi: ” Xin hỏi Trác tiên sinh có biết chuyện này không?”

Một bụng sợ hãi của Tiểu Thi bây giờ đã hoàn toàn biến thành lửa giận cô rống to: ” Cút, các anh cút đi!”

Các phóng viên bị dọa, lập tức dẹp sang một bên, lúc này Phùng Thiếu Diễm và Thẩm Tử Quân cũng chạy tới hiện trường.

“Tiểu Thi!” Thẩm Tử Quân vừa nhìn thấy tóc tai Tiểu Thi bù xù trong lòng hơi hồi hộp một chút.

“Thẩm Tử Quân!” Tiểu Thi không nhịn được rơi nước mắt “Vừa rồi có người đem Cầu Cầu treo ở trên ban công tầng mười hai!” Cô đều không dám nhớ lại những hình ảnh kia, cô không tưởng tượng được nếu chậm ba phút nữa Cầu Cầu sẽ như thế nào! Không có Cầu Cầu cuộc sống của cô không biết sẽ biến thành cái dạng gì!

“Cô từng đắc tội với người nào sao?” Phùng Thiếu Diễm không biến sắc hỏi, không ngờ cô còn trẻ như vậy mà đã có đứa bé lớn như vậy anh thật sự thật bất ngờ.

Tiểu Thi lắc đầu một cái, chuyện này chỉ mình cô biết là tốt rồi, để cho người khác biết cũng không có ý nghĩa gì cả.

“Khốn kiếp! Tôi nhất định sẽ tìm được là ai làm!” Thẩm Tử Quân nổi giận đùng đùng. Phùng Thiếu Diễm vô cùng khinh bỉ liếc mắt nhìn Thẩm Tử Quân nghĩ thầm loại phụ nữ đầu óc ngu si này làm sao lại có thể thành lập nên một nhà nhà trẻ đây? Nhìn cô bây giờ chỉ số thông minh nhiều lắm cũng chỉ có 60. Anh nhìn chằm chằm Tiểu Thi quan sát biểu tình biến hóa trên khuôn mặt cô, trong lòng cũng hiểu tám chín phần nhưng theo tình huống như bây giờ thì có lẽ anh lên yên lặng.

Sắc trời càng ngày càng tối Cầu Cầu khóc mãi cũng mệt, bắt đầu ngủ mê man, Tiểu Thi phát hiện cậu bé hình như có chút sốt .

” Tử Quân, hình như Cầu Cầu hơi sốt, tôi muốn đưa nó đi bệnh viện!”

“Tốt! Phùng Thiếu Diễm, lái xe!” Sau một buổi chiều vất vả cô hoàn toàn quên mất sự đáng sợ của Phùng Thiếu Diễm . . . Coi anh như lái xe. PhùngThiếu Diễm không nói một lời nào lên xe. Sau khi chờ mẹ con Tiểu Thi lên xe, anh lập tức khởi động ô tô đẩy Thẩm Tử Quân bỏ lại trên đường cái.

“Phùng Thiếu Diễm! !” Thẩm Tử Quân thật sự không ngờ Phùng Thiếu Diễm sẽ lại dở trò này, nhớ ngày đó Trác Minh Liệt cũng bỏ lại Tiểu Thi như vậy. Xem ra người đàn ông nào cũng biết cái trò này, trong lòng cô cơn tức giận tăng cao, đem một chiếc giày cao gót cởi ra ném thẳng theo hướng xe chạy, rồi chạy bộ đuổi theo xe.

“Phùng tiên sinh, sao anh lại…” Tiểu Thi lo lắng nhìn Thẩm Tử Quân đang ở phía sau đuôi xe.

“Đó là do tự cô ta!” Anh hung ác đạp