Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Vợ Yêu Có Thời Hạn

Vợ Yêu Có Thời Hạn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322095

Bình chọn: 7.5.00/10/209 lượt.

n giải phẫu, thân thể còn rất suy yếu, nếu một mình ăn cơm, chẳng may té xỉu cũng không ai để ý cả.”

Nghe anh nói đáng thương như vậy, lại nhìn sắc mặt anh quả thực rất tiều tụy, Hứa Tình Hoan do dự.

Nhìn ra cô đang dao động, Bạch Hạo Duy lại thêm sức lực.

“Không sao, cô không cần miễn cưỡng, tôi trở về ăn mì ăn liền cũng được, dù sao tôi cũng ăn mì ăn liền liên tục hơn nửa tháng nay rồi, lại ăn thêm một bữa nữa cũng chẳng quan trọng.”

Ngữ khí của anh rất cô đơn, giống như chú chó nhỏ bị người ta vứt bỏ trong đêm tối lạnh lẽo, làm cho Hứa Tình Hoan không có cách nào không để ý tới anh. Sự lạnh lùng thờ ơ của cô cũng chỉ là mặt ngoài thôi, trên thực tế, trái tim cô còn mềm yếu hơn bất cứ ai.

“Không cần ăn mì ăn liền, không có dinh dưỡng đâu, được rồi, tôi ăn đi ăn với anh, anh thích ăn gì?” Cô thầm nghĩ mình chỉ cùng anh ăn một bữa cơm thôi mà, cũng không tốn nhiều thời gian, huống chi vừa rồi nếu không phải anh thay cô đỡ cái thang nhôm kia thì người bị thương chính là cô rồi.

Nghe vậy, đôi mắt xếch của Bạch Hạo Duy nhất thời sáng ngời lên như kim cương, trên khuôn mặt anh tuấn có chút nữ tính đang tràn đầy vui sướng không thể giấu được, làm cho người đã ba mươi mốt tuổi như anh, thoạt nhìn lại thấy giống một chàng trai mới hai mươi tuổi.

“Cách đây không xa có một nhà hàng, chúng ta đến đó ăn được không?”

Đón nhận ánh mắt nóng bỏng của anh, Hứa Tình Hoan thấy hơi choáng váng, trong lòng cô dâng lên một tia rung động và có cả một cảm giác quen thuộc không nói nên lời, giống như trước kia cũng từng có người dùng ánh mắt đó chăm chú nhìn cô……

Thấy cô không nói lời nào, Bạch Hạo Duy lo lắng hỏi:“Cô không vui à? Vậy đổi nhà hàng khác nhé.”

“Không cần, cứ đến nhà hàng đó là được rồi.” Cô cũng từng đến đó ăn vài lần cùng em trai, đồ ăn nơi đó rất hợp khẩu vị của cô, môi trường cũng sạch sẽ nữa.

Tất cả những món anh gọi đều là món cô thích ăn, làm cho Hứa Tình Hoan có chút kinh ngạc.

“Làm sao anh biết tôi thích ăn cái gì?” Là trùng hợp, hay là trước đó anh đã từng điều tra rồi? Nhưng ngoài em trai ra, căn bản không có người nào biết những điều này, anh biết từ đâu nhỉ?

“À, cô thích những món đó sao? Thật trùng hợp nhé, những món đó tôi cũng thích ăn đấy.” Bạch Hạo Duy cười híp mắt, vui sướng tỏ vẻ,“Nếu khẩu vị của chúng ta hợp nhau đến vậy, thì sau này có thể thường xuyên đi ăn cùng nhau rồi.”

Đưa mắt nhìn anh một cái, Hứa Tình Hoan cũng không phụ họa lời nói của anh mà chỉ yên lặng cúi đầu dùng cơm.

Bạch Hạo Duy thân thiện gắp rất nhiều đồ ăn vào bát cô.

“Có một bác sĩ nói cho tôi, mỗi bữa nên ăn nhiều thức ăn có màu xanh, màu đỏ, màu vàng, màu trắng và màu đen, cái này gọi là đồ ăn ngũ hành, nó rất tốt cho sức khỏe, nào, cô ăn nhiều một chút đi.” Anh cười rất tươi, mặt mày sáng lạn, thoạt nhìn thực vui vẻ.

Hứa Tình Hoan vẫn trầm mặc, cô thường không nói nhiều, hơn nữa ở cạnh một người không quen lại càng không biết nói gì mới tốt.

Cô lãnh đạm hoàn toàn không ảnh hưởng chút nào đến Bạch Hạo Duy, anh vẫn cười rất vui vẻ.

“Đúng rồi, tôi còn chưa tự giới thiệu. Tôi tên là Bạch Hạo Duy, năm nay ba mươi mốt tuổi, trước đây là họa sĩ, nhưng bắt đầu ngày mai, tôi là giám đốc thiết kế của Giai Tiên. Bố tôi đã qua đời, mẹ và anh trai tôi thì sống ở nước ngoài nhiều năm rồi, trước mắt chỉ có một mình tôi ở lại Đài Loan.”

Nghe anh nói như vậy, cô mới ngẩng đầu, đưa ra nghi vấn:“Chủ tịch không phải là cậu của anh sao?”

“Đúng vậy.” Xem ra ai ở Giai Tiên cũng biết anh là cháu ngoại của chủ tịch rồi. “Có điều, tôi không ở cùng với họ, cậu có gia đình của mình, tôi không tiện đến quấy rầy, cho nên trước mắt tôi đang sống một mình. Còn cô thì sao.” Hai mắt anh sáng ngời nhìn cô.

“Tôi à?”

“Cô cũng tự giới thiệu đi, hiếm khi chúng ta mới có duyên cùng nhau ăn cơm thế này, chỉ là muốn hiểu thêm một chút về nhau thôi mà.”

“Không cần, ăn cơm xong tôi sẽ đi.” Cô chỉ ăn một bữa cơm cùng anh, cũng không tính phát triển thêm một bước với anh.

Bạch Hạo Duy uể oải cúi đầu, tùy ý chọc đồ ăn trong bát.

“Có phải cô khinh thường tôi không? Bởi vì tôi ỷ vào quan hệ với cậu để tiến vào Giai Tiên, hơn nữa mới vào mà đã lên làm giám đốc thiết kế rồi.”

“Tôi không nghĩ như vậy đâu.” Cô thản nhiên trả lời. Công ty thực phẩm Giai Tiên là của họ Diệp, bọn họ muốn phân công ai, cô cũng không có ý kiến gì. Hơn nữa đến lúc đó nếu biểu hiện của anh không tốt, dựa vào cá tính của Diệp Uy thì ba tháng sau sẽ mời anh ra ngoài thôi, cho dù là thân thích cũng vô dụng.

“Thật vậy ư? Nhưng có vẻ như cô không muốn nói chuyện với tôi, tôi còn nghĩ là cô chán ghét tôi.” Giọng anh khàn khàn buồn bã.

“Tôi không chán ghét anh.” Nhưng chưa nói tới thích.

“Cô thật sự không chán ghét tôi?” Bạch Hạo Duy lập tức lộ ra nụ cười vui sướng.

Hứa Tình Hoan bị ánh sáng rực rỡ trong ánh mắt anh làm trái tim đập lỡ một nhịp.

Cô phát hiện ra rằng thật ra anh cũng rất đẹp trai, ngũ quan đoan chính cẩn thận, da trắng, hai cánh môi mỏng tràn đầy gợi cảm mê người, khi anh không cười lộ ra một nỗi u buồn âm trầm, nhưng khi cười rộ lên, trông anh lại giống một