
n lại khổ sở như vậy,
nhìn thấy cô đau đớn như thế, anh ta thật hối hận vì đã để cô mang thai.
"Phu nhân, nghe lời dặn của tôi. Hít vào, thở ra, hít vào, thở ra, sau đó dùng lực!"
Lý Băng tỉnh táo dặn dò, Trinh Tử nghe lời của cô ta, thì cảm thấy tử cung giống như bị xé ra, một luồng nóng bỏng từ nơi đó chảy ra.
"Phu nhân cố gắng lên, đầu của đứa bé đã ra!"
Lý Băng vội vàng kêu lên, Trinh Tử cắn môi, dùng hết hơi sức toàn thân, "A! !"
"Oa! ! !"
"Sinh rồi, sinh rồi! Là một công chúa!"
Lý Băng nói xong, vội vàng cắt rốn, tắm rửa sạch sẽ cho bảo bảo, bàn tay
Nam Cung Tước đang nắm tay Trinh Tử đột nhiên nới lỏng, gương mặt đẹp
trai vì câu nói “công chúa” kia trở nên lạnh lùng.
Trinh Tử nhìn thấy vẻ mất mát trên mặt anh ta, trái tim đau đớn từng hồi.
Anh ta nói không quan tâm trai hay gái, nhưng bây giờ thật sự là con gái, trên mặt anh ta hiện lên vẻ lạnh lùng, vậy là có ý gì?
Lý Băng vừa tắm rửa sạch sẽ cho bảo bảo, vừa len lén liếc nhìn phản ứng của họ.
"Tước, anh không mừng sao?"
Trinh Tử có chút suy yếu, âm thanh rất nhỏ, cô cũng biết anh ta nói yêu cô
không phải là thật, cô cũng biết anh ta rất muốn cô sinh cho anh ta một
đứa con trai, thừa kế sự nghiệp của anh ta.
Nhưng khi cô nghe
mình sinh con gái thì cô lại thở phào nhẹ nhõm, tối thiểu thì con gái
cô có thể thoát khỏi cuộc sống tràn đầy giết chóc, máu tanh đó.
Nam Cung Tước nhìn thấy ưu thương trên mặt cô, nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô .
"Không có, chỉ cần là em sinh ra, anh đều thích!"
"Là thật sao?"
Trinh Tử nhìn anh, lời nói của người đàn ông này có thể tin tưởng mấy phần,
anh ta nói yêu cô, mấy năm nay anh ta đúng là rất yêu cô, nhưng khi anh
ta vừa nghe được giới tính đứa bé thì sắc mặt đau đớn và không vui, cô
có thể nhìn thấy!
"Ừ, em nghỉ ngơi đi!"
Nam Cung Tước lạnh nhạt nói, đi tới nhìn đứa bé.
Trinh Tử cảm giác không khí trên người mình như bị rút đi rồi, anh ta quan tâm đến đứa bé nhiều hơn so với cô.
Yêu cô, đến tột cùng là yêu cô, hay là yêu đứa bé!
Trinh Tử cảm giác mình rất uất ức, gả cho anh, mặc dù trải qua những ngày
sống trong nhung gấm, nhưng cô hoàn toàn không có tự do, muốn đi đâu,
anh ta cũng kêu một đám hộ vệ đi cùng cô, muốn một mình yên tĩnh cũng
không được.
Giờ giờ phút phút đều bị anh ta giám sát.
"Gân cốt của em bé cũng không tệ, nếu dạy dỗ tốt, sau này cũng có thể trở thành người nối nghiệp của tôi!"
Nam Cung Tước lạnh lùng nói, nhìn con gái khỏe mạnh khác thường tốt, trên
gương mặt lạnh lùng cuối cùng cũng có chút vui mừng, hoàn toàn không để ý đến vợ mình khi nghe thấy những lời này thì sắc mặt trong nháy mắt
trắng bệch.
"Tước, anh thật muốn cho đứa bé kế thừa sự nghiệp của anh sao?"
Anh ta là lão đại của Hắc bang, vậy con gái anh ta cũng phải cả đời trải qua những ngày tháng gió tanh mưa máu sao?
Nam Cung Tước ngay cả đầu cũng không quay lại, "Đó là đương nhiên, con của Nam Cung Tước, cho dù là trai hay gái, đều phải kế thừa sự nghiệp của
tôi, trừ phi nó là phế vật!"
Nếu là phế vật, vậy thì không xứng làm con của Nam Cung Tước hắn!
Tàn bạo khát máu là bản tính của hắn, giành giật cướp đoạt là sức mạnh của
hắn, Trinh Tử nghe hắn nói, sắc mặt trở nên tái nhợt, rất yếu ớt.
"Tước, nếu thật sự có khả năng, tôi muốn dùng tính mạng của tôi đổi lấy cuộc sống an bình cho con mình!"
Trinh Tử lẩm bẩm nói, khóe mắt đã sớm rơi đầy lệ, Nam Cung Tước xoay người,
nhìn dung nhan tái nhợt đầy lệ của cô, đi tới trước mặt cô, nhẹ nhàng
vuốt ve.
"Trinh Tử, em muốn gì?"
"Tước, đồng ý với em, nếu như có thể! Em chỉ hi vọng con mình có thể trải qua một cuộc
sống như những người bình thường khác, em không muốn hai tay nó dính đầy máu tươi, em không hy vọng. . . . . ."
"Trinh Tử, em cảm thấy nó có thể có cuộc sống như thế sao?" Nam Cung Tước đau đớn nhắm mắt lại,
sao cô còn chưa hiểu, hiện tại hắn sống cuộc sống như thế này, căn bản
hắn hoàn toàn không có sự lựa chọn, hắn không giết người khác, thì cũng
có biết bao nhiêu người khác sẽ giết hắn, không phải hắn trời sinh đã
tàn bạo khát máu, nhưng một khi đã đi trên con đường này, còn có thể lựa chọn sao?
Trinh Tử bị anh hỏi, nhất thời im lặng, mặc cho nước mắt yên lặng chảy xuống, gương mặt không còn chút máu ngày càng tái nhợt.
Vốn cô muốn tại thời điểm này kêu Nam Cung Tước buông tha chuyện thừa kế
của con mình, không ngờ kết cục, cô vẫn còn quá đơn thuần!
Dã tâm của Nam Cung Tước, bản tính tàn bạo khát máu của hắn, căn bản không thể thay đổi.
Nhắm mắt lại, mặc cho nước mắt yên lặng rơi xuống, Nam Cung Tước nhìn cô tuôn rơi nước mắt, kiên quyết xoay người rời đi.
Sau khi Lý Băng chuẩn bị cho Trinh Tử xong, liền rời khỏi biệt thự.
Mạc Thiên Kình trở lại bệnh viện, Sính Đình đã ngủ thiếp đi, Thủy Nhi và
Trương Tuệ đang trò chuyện khí thế ngất trời, hai người đều có cảm giác hối tiếc vì sao không quen biết nhau sớm một chút, còn trao đổi số điện thoại của nhau!
Nhìn thấy Mạc Thiên Kình trở lại, ánh mắt lập tức hưng phấn.
"Sao, có phải cùng một người hay không?"
Thủy Nhi nhìn Mạc Thiên Kình, vẻ mặt mong đợi, nhìn gương mặt lão đại