
ểu Triệu, cậu đến chỗ này bao lâu rồi?"
Mạc Thiên Kình nhàn nhạt hỏi, tiểu Triệu lập tức đứng ra.
"Thưa thượng tướng, một năm hai tháng hai mươi mốt ngày!"
"Rất tốt!"
Mạc Thiên Kình gật đầu một cái, giọng nói không nghe ra bất kỳ cảm xúc gì đi tới bên cạnh thi thể Trương Mậu, vén vải trắng lên.
Mặt Trương Mậu vặn vẹo mắt trợn trừng trông hết sức dữ tợn.
Tiểu Triệu nhìn không khỏi nhíu mày.
Những người khác đều không dám mở to mắt nhìn.
"Tiểu Triệu, cậu cảm thấy không kinh khủng sao?"
Mạc Thiên Kình chỉ vào cái lỗ trên mặt Trương Mậu, gương mặt đó lúc còn
sống nhất định là rất khổ sở, rất sợ hãi, cho nên mới có hình dạng dữ
tợn như thế này.
Tiểu Triệu nhíu nhíu mày, "Cũng may, chúng ta làm nghề này phải luyện thói quen nhìn khuôn mặt xấu xí của phạm nhân."
"Các cậu cũng cảm thấy như vậy sao? Trương Mậu xem ra cũng không phạm phải
tội ác tày trời gì nhưng hắn lại phải chịu cái chết vô cùng kinh khủng
như vậy?"
Mạc Thiên Kình thật bình tĩnh như cũ, có mấy người len lén liếc nhìn:
"Cái chết thật thê thảm!"
Một người ở trong hàng nhỏ giọng nói.
Theo lẽ thường đã có một người nói thì lại kéo theo những người khác ."Đúng vậy, thật thảm!"
Thượng Quan Quân Triết nhìn bọn họ, hoàn toàn không biết anh đang muốn làm gì.
Mạc Thiên Kình nhếch miệng cười lạnh.
"Đừng nhìn nữa, tất cả mọi người đem quần áo cởi ra!"
Bây giờ trời đang nóng, mỗi người chỉ mặc một bộ quần áo, Mạc Thiên Kình
bảo bọn cởi quần áo ra đồng nghĩa với việc trên người bọn họ chỉ mặc độc quần lót! "Cởi quần áo?" Tất cả mọi người bị câu nói của Mạc Thiên Kình làm cho hết hồn, Mạc Thiên Kình nghe hỏi liền gật đầu đáp:
"Không sai, cởi quần áo!"
Ánh mắt sắc bén của Mạc Thiên Kình nhìn bọn họ chằm chằm, ai cũng không dám cãi lại, chỉ có thể cắn răng không cam lòng cởi quần áo. Ánh mắt bén
nhọn của Mạc Thiên Kình khóa chặt hành động trên người bọn họ, nuốt nuốt nước bọt.
Thượng Quan Quân Triết khó hiểu nhìn Mạc Thiên Kình,
Mạc Thiên Kình vẫn nhìn những người kia chằm chằm, ánh mắt sắc như chim
ưng vô cùng lạnh lùng.
Mấy người bọn họ đều đem quần áo cởi ra
nhưng vẫn thấy không được tự nhiên lắm. Dù sao cởi quần áo ở trước mặt
đàn ông cũng thấy hết sức quái dị!
Mạc Thiên Kình nhưng không có
để ý đến vẻ mất tự nhiên của bọn họ, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm
vào thân thể đang phơi bày tìm kiếm đáp án mà mình mong muốn. Khi thấy
bắp chân tiểu Triệu chỗ vết cào thì nhíu nhíu mày.
"Tiểu Triệu, chân bị thương khi nào vậy?"
Tiểu Triệu cười ha ha, nụ cười có chút ngượng ngập.
"Buổi sáng cùng bà xã làm chuyện kia không cẩn thận bị móng tay của cô ấy sượt qua nên bị thương!"
Mạc Thiên Kình gật đầu:
"Được rồi mọi người đều mặc quần áo vào đi!"
Tất cả mọi người khó hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn mặc quần áo vào.
Mạc Thiên Kình nhìn mấy người bọn họ ánh mắt dừng lại trên người của tiểu Triệu.
"Tiểu Triệu, cậu kết hôn khi nào? Sao không mời chúng tôi đến uống rượu mừng?"
Ánh mắt tiểu Triệu ban đầu hốt hoảng ngay sau đó khôi phục lại bình tĩnh, gãi gãi đầu nói xin lỗi:
"Là bạn gái còn chưa có kết hôn chẳng qua là tôi quen gọi cô ấy là bà xã!"
"Ồ!"
Mạc Thiên Kình gật đầu nhìn cậu ta nói:
"Giải tán!"
Mọi người không hiểu nhưng vẫn theo phân phó của anh mà giải tán.
Ánh mắt Mạc Thiên Kình vẫn còn dừng lại ở trên người của tiểu Triệu nói với Thượng Quan Quân Triết:
"Theo dõi cậu ta đừng để cậu ta chạy trốn!"
Thượng Quan Quân Triết sửng sốt một chút ngay sau đó đuổi theo, Mạc Thiên Kình đi tới trước thi thể ngồi xổm xuống, gọi điện thoại cho phòng cứu
thương đem thi thể đưa đến phòng xét nghiệm.
Lưu ý bọn họ xem xét thật kỹ bàn tay của thi thể sau đó rời khỏi nhà giam.
Thượng Quan Quân Triết đi theo tiểu Triệu. Tiểu Triệu sau khi trở về được một
lúc thì xin nghỉ rời đi. Sau khi ra ngoài, vội vội vàng vàng liền đi đến một chỗ khác.
Thượng Quan Quân Triết vội vàng lái xe đi theo sau, thấy xe tiểu Triệu dừng lại ở một khách sạn.
Thượng Quan Quân Triết nhìn cậu ta đi vào khách sạn liền vào theo. Khi thấy
cậu ta đi vào một gian phòng thì dừng ngoài cửa nghe ngóng.
"Mạc Thiên Kình hình như đang hoài nghi thân phận của tôi rồi?"
Bên trong truyền đến tiếng nói của tiểu Triệu, Thượng Quan Quân Triết nghe được liền nhíu mày.
Xem ra Mạc Thiên Kình đã đoán đúng, tiểu Triệu quả nhiên là nội gian.
"Hừ, không ngờ người này vẫn còn rất lợi hại, làm sao anh biết hắn đang hoài nghi thân phận của anh?"
Một giọng nói dễ nghe của một cô gái vang lên, Thượng Quan Quân Triết ép
sát vào cánh cửa, anh hiện giờ có thể đi vào, nhưng là anh biết nếu đi
vào một chọi hai, anh trở nên yếu thế hơn.
"Tôi giết chết tên bắt cóc người đàn bà của Mạc Thiên Kình rồi. Hắn đã khai ra Trương Vượng,
tôi không thể để cho thân phận của Trương Vượng bị hoài nghi nếu không
Môn chủ biết được sẽ rất tức giận!"
Tiểu Triệu rất nghiêm túc
nói, đây chính là nhiệm vụ của hắn, đã là nội gián còn phải bảo vệ nội
gián lâu năm ở bên người Mạc Thiên Kình .
"Trương Vượng cũng bị
hoài nghi, xem ra Môn chủ đã xem thường Mạc Thiên Kình rồi. Tối nay
chúng ta cùng