
i lên Thủy Nhi liền đi ra ngoài, vừa lúc đó cũng nhìn thấy Liễu Nghị Hiên và Diêu tuyết ở ngoài cửa đi vào.
Đoạn thời gian này, Liễu Nghị Hiên đối với Diêu tuyết rất tốt, hình như đã
từ trong bóng ma yêu thích Thủy Nhi đi ra, hai người hình như là đang
yêu.
"Anh, em có việc đi ra ngoài một chuyến." Thủy Nhi nói một tiếng rồi rời khỏi nhà.
Mạc Thiên Kình đi đến biệt thự Sính Đình, cửa chính của biệt thự đã đóng kín, bên trong biệt thự không có một bóng người.
"Chẳng lẽ là đi ra ngoài mua đồ rồi sao ?"
Mạc Thiên Kình nhíu mày một cái, lấy điện thoại di động ra bấm số của Sính Đình, tắt máy!
Mạc Thiên Kình liền gọi cho Lý Băng , cũng là tắt máy!
Hai người phụ nữ này đang giở trò quỷ gì đây?
Đang suy nghĩ, điện thoại di động liền reo lên, là điện thoại của Tiếu Thủy Nhi.
Liền cau mày nhận điện thoại.
"Mạc Thiên Kình anh rốt cuộc đã làm cái gì, tại sao Lý Băng phải nói anh là
Gian Phu Dâm Phụ, đến rốt cuộc là anh đã làm cái gì rồi?"
Thủy
Nhi thật rất lo lắng cho Lý Băng cùng Sính Đình, cô biết Lý Băng mắng
Mạc Thiên Kình nhất định là vì Sính Đình, nhưng Sính Đình cũng đã mang
thai sáu tháng rồi, cô ấy sẽ chấp nhận rời khỏi Mạc Thiên Kình sao? "Tôi làm cái gì?"
Mạc Thiên Kình thật rất buồn bực, thế nào mà cô và Lý Băng lại hợp thành
một nói anh như vậy. Anh cũng đâu có làm gì chỉ phải đi bệnh viện xem
Lam Thiến Thiến thế nào mà thôi, vừa mới ngồi xuống liền bị Lý Băng ở
trong điện thoại mắng là Gian Phu Dâm Phụ.
Thật vất vả chạy tới muốn hỏi rõ ràng lại bị Tiếu Thủy Nhi chất vấn, người làm thượng tướng như anh quả thật rất thất bại.
"Anh không làm cái gì, tại sao Lý Băng sẽ tức giận như vậy."
Thủy Nhi rất tức giận, nghe giọng của Lý Băng như vậy liền thấy cô ấy và
Sính Đình nhất định là đang rất tức giận, cô cùng tức giận.
"Tôi
cũng không rõ ràng lắm, cho nên tôi mới đến tìm bọn họ để hỏi cho rõ,
chỉ là không biết bọ họ đi đâu rồi!" Mạc Thiên Kình rất buồn bực, thật
vất vả mới giải quyết được vụ án này, vốn là muốn thừa cơ hội này tới
đây để nói xin lỗi với Sính Đình, ai ngờ được cô lại rời đi mất.
"Anh nói cái gì? Bọn họ đã đi rồi sao?"
Thủy Nhi nghe Mạc Thiên Kình nói vậy có chút kinh ngạc, nhớ tới Lý Băng nói với cô muốn đi nghỉ ngơi, muốn từ chức, chẳng lẽ là họ xuất ngoại?
Nghĩ tới khả năng này, Thủy Nhi vội vàng lắc đầu một cái, phủ nhận ngay khả năng này.
"Đúng, bây giờ tôi đang ở biệt thự Sính Đình nhưng không thấy có ai!"
Mạc Thiên Kình nhìn trong phòng không có một bóng người, trên bàn còn lưu
lại hộp ô mai, họ nhất định sẽ trở lại, nhưng là hiện tại làm sao lại
không ở nhà, khả năng duy nhất là đã đi ra ngoài!
"Tôi nghĩ cô ấy muốn xuất ngoại!"
Thủy Nhi lạnh lùng vô tình ném cho Mạc Thiên Kình một quả bom lớn, Mạc Thiên Kình đứng ở nơi đó nghe Thủy Nhi nói vậy thì cả người cũng muốn phát
điên lên rồi.
Họ xuất ngoại, cũng là bởi vì chuyện ngày đó, cho nên xuất ngoại?
Ngọc Sính Đình, cái người này muốn chơi anh sao?
Mạc Thiên Kình rất tức giận, hết sức tức giận, nói thế nào thì ngày đó anh
cũng không có làm việc gì sai, hơn nữa Sính Đình quả thật có đánh Lam
Thiến Thiến, đây chính là chính miệng cô thừa nhận, anh cũng không có
oan uổng cô chút nào.
Chẳng lẽ là bởi vì cô không tin anh, tức giận liền rời khỏi anh như vậy, đây không phải là cố ý hành hạ anh hay sao?
Nghĩ đến cái lý do này, Mạc Thiên Kình cảm thấy Sính Đình lần này thật là
rất trẻ con, nếu cô muốn chơi, vậy hãy để cho cô chơi cho đã đi, qua một thời gian ngắn thôi cô cũng sẽ trở lại thôi.
Mạc Thiên Kình nghĩ vậy liền lái xe rời khỏi biệt thự của Sính Đình .
Từng ngày từng ngày trôi qua, mỗi ngày Mạc Thiên Kình đều sẽ gọi vào điện
thoại của Sính Đình, sau đó cũng đi đến biệt thự của cô xem một chút,
chỉ là trong nhà trừ chị Vương ở ngoài quét dọn, căn bản cũng không có
bất luận người nào trở lại ở.
Mạc Thiên Kình cảm thấy lo lắng,
thấy lần này Sính Đình thật sự là rất tức giận, chuẩn bị rời khỏi anh,
đảo mắt một cái ba tháng đã trôi qua, mắt thấy đã đến ngày dự sinh của
cô rồi, nhưng vẫn không có một chút tin tức nào cả.
Mạc Thiên
Kình trở lại biệt thự của Mạc gia, bên trong biệt thự trống không, cả
biệt thự đều không còn sức sống, nằm trên ghế sô pha, Mạc Thiên Kình cảm thấy rất nhức đầu liền lấy tay xoa xoa huyệt thái dương.
Cũng đã hơn ba tháng rồi, thế nào Sính Đình còn chưa mở máy, cũng không có dấu hiệu trở về nữa, giống như đã biến mất hoàn toàn.
Chỗ chết người nhất chính là, anh hiện tại công việc cũng không có, trừ mỗi ngày đi ra ngoài làm báo cáo, thời gian còn lại đều ở đây tìm kiếm Sính Đình, nhưng vẫn không có bất kỳ tung tích nào.
"Sính Đình, em
rốt cuộc muốn chơi với anh tới khi nào!" Mạc Thiên Kình nằm trên ghế sô
pha, sắp bị cuộc sống như thế này hành hạ đến chết rồi.
Chuông
cửa đột nhiên vang lên, Mạc Thiên Kình đi tới mở cửa, nhìn thấy ông nội
mình và ông nội của Sính Đình liền trừng to hai mắt.
"Ông nội, ông nội Ngọc!"
Ngọc Kỳ Lân thăm dò một chút: "Tại sao không nhìn thấy Sính Đình?"
Cháu gái bảo bối của ông đâu? Tại sao lại không nhìn thấy cô đến đó