
đến chuyện thay tã cho chúng, nhìn vào đã thấy chán ghét
muốn chết rồi.
Mạc Thiên Kình nhìn bảo bảo, liền đi tới, yêu thương bế lên quay sang nhìn Ngọc Kỳ Lân.
"Ông nội, giúp cháu mang tã ở bên kia lại đây được không?"
Anh cũng không ngại bẩn, đối với tã bẩn của bảo bảo thải ra Mạc Thiên Kình
cũng đã thay mấy lần nên tay chân đã nhanh nhẹn hơn rất nhiều.
Ngọc Kỳ Lân đi tới bên kia đem tã đưa cho Mạc Thiên Kình, nhìn anh thuần
thục thay tã, một chút cũng không ngại bẩn thì khóe miệng liền lộ ra nụ
cười vui mừng.
Thật ra thì người đàn ông Mạc Thiên Kình này thật
sự rất tốt, chỉ là có lúc hắn làm ra chuyện khiến người khác phải tức
giận, đặc biệt là chuyện tình cảm, luôn không tốt.
Mạc Thiên Kình hoàn toàn không có chú ý tới việc Ngọc Kỳ Lân đang đánh giá mình , vẫn
rất nghiêm túc thay tã cho bảo bảo, phân của bảo bảo vẫn là rất đen, rất tanh, có điều chân mày của Mạc Thiên Kình lại không hề nhíu chút nào.
"Ông nội, còn thiếu một cái, một đứa nữa chưa được thay!"
Mạc Thiên Kình đổi xong tã cho một đứa, rất tự nhiên bế đứa khác lên, sau
hai lần thay tã anh đã biết hai đứa con này của mình ỉa đái đều cùng một lúc, các cặp song sinh đều là như vậy.
"Đứa này cũng ỉa sao?"
Ngọc Kỳ Lân có chút kinh ngạc, Mạc Thiên Kình lấy tã ra, phân của bảo bảo đen như mực truyền ra mùi tanh nồng.
Ngọc Kỳ Lân cau mày, nhìn Mạc Thiên Kình nghiêm túc chùi đít cho bảo bảo ông cảm thấy có chút bội phục.
Cầm tã trên tay Ngọc Kỳ Lân cau mày, nhìn Mạc Thiên Kình dịu dàng lau chùi
cái mông của bảo bảo, phân su bết dính rất khó lau, nhưng vì dùng khăn
ướt nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Mạc Thiên Kình cau mày, hiện tại
anh đang chùi chỗ kia còn dính cứt của con gái, lau như vậy hình như vẫn chưa được sạch cho lắm.
"Ông nội, ông lấy giúp cháu ít nước nóng tới đây được không? Cháu phải rửa cho cục cưng, chỗ đó của bé gái phải
rửa sạch sẽ một chút có vậy về sau mới tốt!"
Ngọc Kỳ Lân nhìn Mạc Thiên Kình, không tránh được lúng túng nói, hai đấng mày râu lại nói
đến chỗ riêng tư của phụ nữ, mặc dù người phụ nữ này còn rất nhỏ, rất
nhỏ, nhưng nói đến cũng đủ lúng túng rồi.
" Được!"
Mạc Thiên Kình dỗ dỗ con gái, tiểu bảo bảo liền liếm đôi môi nhìn ba của mình
Ngọc Kỳ Lân mang nước đi lên liền nhìn thấy Mạc Thiên Kình đang chơi đùa với các bảo bảo, chúng đã ngừng khóc, Mạc Thiên Kình nhìn thấy Ngọc Kỳ Lân
mang nước lên liền cười nhận lấy nước, rất dịu dàng rất nhẹ nhàng rửa
ráy cho con gái của mình.
Không hề ngượng ngùng, cũng không có chút lúng túng nào, rất nghiêm túc, vô cùng nghiêm túc rửa ráy sạch sẽ cho con gái.
Sau khi rửa xong, Mạc Thiên Kình liền lau khô rồi quấn tã đâu vào đấy, hàng loạt động tác đều cực kỳ dịu dàng, nâng niu!
"Mạc Thiên Kình, cậu không cảm thấy mùi phân của chúng rất thối sao?"
Ngọc Kỳ Lân cố ý hỏi, thật ra thì đàn ông đều không thể nào làm loại chuyện này, huống chi là một người như Mạc Thiên Kình.
"Không biết nữa, dù sao cũng là con của mình, phải luôn luôn giữ cho chúng
sạch sẽ, người làm cha sao có thể dễ dàng như vậy! Sính Đình hiện tại
đang ở cữ, phải tránh tiếp xúc với nước nếu không về sau đối với thân
thể sẽ không tốt!"
Mạc Thiên Kình ở trên mạng đã thu thập được rất nhiều tài liệu, anh đã biết cách chăm sóc người mới sinh thì phải như thế nào.
Chỉ là anh không thể thời thời khắc khắc ở bên cạnh của Sính Đình để nâng
niu chiều chuộng mà với tính cách của Sính Đình thì chắc chắn cũng sẽ
không đồng ý.
Hoặc là sẽ cho rằng anh không muốn chăm sóc cô, chỉ muốn mang bảo bảo giao cho người khác trông nom
"Về sau đối với Sính Đình phải tốt một chút!"
Ngọc Kỳ Lân đối với Mạc Thiên Kình vẫn là rất hài lòng, chỉ là về tình cảm, bọn họ hình như không có chung một lối suy nghĩ.
Mạc Thiên Kình gật đầu, ôm con gái lên nhẹ nhàng hôn lên gương mặt mềm
mại, nhìn bảo bảo liếm liếm cái miệng nhỏ, đôi mắt to đen mở thao láo
nhìn mình, thấy rất là ấm áp.
"Ông nội, con biết rồi!" Mạc Thiên Kình rất nghiêm túc nói, cảm giác như đang tuyên thệ vậy.
Ngọc Kỳ Lân gật đầu một cái, liền thấy Sính Đình mở cửa đi ra trên gương mặt dinh đẹp viết đầy bất đắc dĩ.
Mạc Thiên Kình đi tới, đỡ cháu gái, Sính Đình cũng không từ chối, cô hiện không còn chút hơi sức nào.
"Thật xin lỗi, đều là sai lầm của anh, nếu không phải do anh nấu thì em cũng
sẽ không đau bụng, anh thật sự rất vô dụng, ngay cả canh gà mà cũng
không nấu ra hồn!"
Đỡ Sính Đình lên,, Mạc Thiên Kình liền tự trách .
Nhìn Sính Đình như vậy, anh thấy thật là đau lòng, mặc dù lần trước anh cũng bị đau bụng rồi, nhưng vì là đàn ông nên anh còn có thể chịu đựng
được,...
Sính Đình nhìn anh, vốn là tức giận tự nhiên tiêu tán đi không ít, người đàn ônh này vì mình mà học nấu cháo gà, như vậy đã rất
hiếm thấy rồi, lại nói, cũng không phải là cháo gà của anh có vấn đề, mà là tiêu hóa của cô không tốt, sao có thể trách anh được !
"Thôi được rồi, đau cũng đã đau rồi, anh đi pha sữa cho con đi!"
Theo tay của Sính Đình chỉ, Mạc Thiên Kình nhìn thấy hai bình sữa ở trên bàn còn có một hộp sữa bột lớn nữa, liền gật đầu hỏi:
"Bây giờ con có thể u