
đó có
bác sĩ đẩy giường tới, cung kính đưa Trương Vượng và Mạc Thiên Kình vào
phòng phẫu thuật!
Lão K sau khi vào phòng kiểm tra kỹ lưỡng sau đó được băng bó lại!
Ba giờ sau, Mạc Thiên Kình cũng bị băng bó đi ra, gương mặt đẹp trai trở nên xanh mét.
Nhìn Ngọc Sính Đình ngồi bình tĩnh ung dung ở trên ghế, tức giận nghiến răng.
"Phẫu thuật tốt rồi hả?"
Ngọc Sính Đình nhướng mí mắt, liếc nhìn cánh tay băng bó trắng toát của Mạc
Thiên Kình, nhàn nhạt hỏi, thái độ không có vẻ gì là quan tâm.
"Đưa tôi về nhà!"
Mạc Thiên Kình nghiêm mặt đi ra ngoài cửa, Ngọc Sính Đình vẫn cứ ngồi ở chỗ đó, tiếp tục bình tĩnh.
Sau khi Mạc Thiên Kình đi được mấy bước, thì quay đầu nhìn lại, người phụ nữ kia lại vẫn còn ngồi ở đó!
"Ngọc Sính Đình, bây giờ tôi đem thân phận của mình ra lệnh cho cô, lập tức đưa tôi về nhà!"
Ngữ khí của Mạc Thiên Kình thật sự không tốt, Ngọc Sính Đình chậm rãi đứng
dậy, trừng mắt liếc anh một cái, tâm bất cam tình bất nguyện đi theo
phía sau anh, sau khi Mạc Thiên Kình lên xe cũng không nói một lời, hai
người yên lặng quay về biệt thự!
"Được rồi, tôi đã đưa anh về nhà an toàn, tốt nhất anh nên nghỉ ngơi, bảo trọng, tạm biệt!" Ngọc Sính
Đình rất tận tụy nói, nhưng khi nhìn tới gương mặt rất đáng ghét của Mạc Thiên Kình, thì trong lòng vô cùng hoảng sợ!
Đáng ghét, phách lối cái gì, không phải chỉ là thân phận cao thôi sao? Cư nhiên dùng cấp bậc đàn áp cô, hừ. . . . . .
Mạc Thiên Kình nhìn cô, lạnh lùng nói, "Tạm biệt, tôi nói cô được đi chưa?"
Giọng nói lạnh lẽo hoàn toàn không có sự bình thản như trước kia, Sính Đình
quay đầu lại nhìn anh chằm chằm, cố gắng đè nén sự tức giận của chính
mình.
"Anh còn muốn như thế nào! Tôi đã theo lời dặn của cảnh sát trưởng Cody đưa anh đi bệnh viện, đưa anh về nhà, anh còn có cái gì
không hài lòng!"
Tức chết cô, cô cũng không phải là bảo mẫu, chẳng lẽ còn muốn giống như lần trước, kiêm chức bảo mẫu.
Đang suy nghĩ, điện thoại di động liền vang lên, là Cody gọi tới, trên mặt Sính Đình trên hiện lên một nụ cười.
"Alo, Cody!"
Mấy ngày nay, mỗi lần gọi điện thoại, cô đều gọi cho Cody, bởi vì cô quyết định theo đuổi Cody.
"Ngọc Sính Đình, vừa mới nhận được mệnh lệnh của cấp trên, kêu cô tạm thời ở
lại bên cạnh làm vệ sĩ cho thượng tướng Mạc, kiêm việc chăm sóc anh ta
cho đến bình phục mới thôi!"
Sính Đình cảm thấy như có một quả bom nện trên đầu mình, oanh một tiếng, cô cũng muốn nổ tung! Gặp quỷ, cấp trên làm sao biết Mạc Thiên Kình bị thương, hơn nữa còn đặc biệt kêu mình tới phục vụ người này!
"Cody, anh phái người khác đi, tôi không làm được!"
Ngọc Sính Đình không chút do dự từ chối, cô không muốn phục vụ người đàn ông này, nói là vệ sĩ, nhưng ngay cả ăn uống vệ sinh đều do mình giải
quyết, chẳng phải cô lại trở thành bảo mẫu cho Mạc Thiên Kình rồi sao ?
Mạc Thiên Kình cũng lười nghe bọn cô đối thoại, đi tới ghế sa lon ngồi xuống.
"Không được, đây là chỉ thị của cấp trên, cứ như vậy mà làm!"
Cody nói xong liền cúp điện thoại.
Mạc Thiên Kình mở ti vi, cầm điều khiển tv chuyển kênh, gương mặt đẹp trai
không còn tức giận như lần trước, thay vào đó, khóe miệng lại mỉm cười
thản nhiên, rất mê người!
Sính Đình đi tới ngồi cạnh Mạc Thiên
Kình, thở phì phò nhìn anh chằm chằm: "Mạc Thiên Kình, lại là anh giở
trò quỷ có đúng không!"
Mạc Thiên Kình gật đầu một cái, "Không
sai, hiện tại tôi đang bị thương, cần vệ sĩ, cũng cần một người tới chăm sóc tôi! Mà em là người thích hợp nhất để chọn lựa!"
Miệng nói chuyện, ánh mắt lại vẫn nhìn chăm chú vào màn hình TV như cũ, cố ý không nhìn Sính Đình.
Anh đương nhiên biết, giờ phút này cô tức giận nhiều như thế nào, sắc mặt
khó coi như thế nào, nhưng tâm tình của anh lại quá tốt!
Anh phát hiện, thật ra thì gây gổ với cô cũng là một chuyện đặc biệt thích thú, mấu chốt là sức lực của mình đủ!
"Anh. . . . . . Anh. . . . . ."
Sính Đình không ngờ anh cư nhiên thừa nhận, hơn nữa còn nói những câu rất có lý, vệ sĩ? Bảo mẫu!
Cắn răng, lại cắn răng, lửa giận hừng hực xông lên đầu, còn chưa kịp bung ra mắng to, thì điện thoại di động liền vang lên!
Cúi đầu nhìn, cau mày, lại cau mày!
Sao lại là ông nội!
"Alo!" Tiếp điện thoại không hề có chút tinh thần, lập tức giọng nói của Ngọc Kỳ Lân truyền tới với âm lượng rất lớn.
"Sính Đình, có phải Mạc Thiên Kình bị thương hay không? Bị thương chỗ nào? Có tổn thương đến chỗ đó không, nếu bị thương nơi đó thì rất phiền toái. . . . . ."
Ngọc Kỳ Lân cái gì cũng không sợ, chỉ sợ nhất là đạn
không có mắt, nếu bắn trúng bảo bối của Mạc Thiên Kình, vậy hạnh phúc
suốt đời của cháu gái bảo bối của ông cũng không còn, mà chắt trai đích
tôn cũng sẽ không có!
"Ông nội!"
Sính Đình sắp điên rồi!
Ông nội sao lại bát quái như vậy, nhưng cũng rất kỳ lạ, sao nhanh như vậy mà đã biết chuyện Mạc Thiên Kình bị thương!
"Ông nội, làm sao nhanh như vậy mà ông cũng biết tên khốn kia bị thương? Nói, có phải ông giám sát cháu hay không?"
Sính Đình lập tức hỏi tới, Ngọc Kỳ Lân che miệng!
Hỏng bét, lộ ra sơ hở rồi!
"Sính Đình, chăm sóc thật tốt Thiên Kình a, ông nội còn