
rất đẹp trai và khí phách này.
"Mạc Thiên Kình, anh cút ra ngoài cho tôi!"
Sính Đình nổi trận lôi đình, cô và người khác ở chung một chỗ, làm gì, mắc
mớ gì tới anh, bây giờ cô không muốn nhìn thấy anh một chút nào!
"Em muốn tôi đi, tôi mạn phép không đi, em đừng quên, em là người phụ nữ của tôi!"
Mạc Thiên Kình khí phách nói, Sính Đình tức giận mặt đỏ rần, hướng về phía
bụng anh một cước đá tới, nhanh mà hung ác, Mạc Thiên Kình vội vàng né,
hai người liền đánh nhau trong bếp.
Diệp Thần Băng cau mày, nhìn
hai người đang đánh nhau lửa giận hừng hực, vội vàng khuyên nhủ: "Hai
vị, có chuyện gì từ từ nói, không nên đánh nhau! Ưmh. . . . . ."
Diệp Thần Băng nói còn chưa dứt, liền bị một cước của Sính Đình đánh về phía Mạc Thiên Kình đá trúng giữa bụng, đau quá ngồi chồm hổm trên mặt đất,
toát cả mồ hôi lạnh!
"Diệp Thần Băng, anh không sao chứ!"
Sính Đình thấy mình đá phải Diệp Thần Băng , vội vàng thu hồi quả đấm lại, ngồi xổm xuống, khẩn trương hỏi.
Mạc Thiên Kình nhìn cô quan tâm cái tên mặt trắng đó, tức giận sắc mặt xanh mét!
"Sính Đình, anh ta là ai!"
Lời nói cứng rắn càng khiến Sính Đình nổi trận lôi đình.
"Mạc Thiên Kình, anh hãy nghe cho kỹ, anh ấy là bạn trai của tôi, bây giờ anh có thể lăn đi!"
Quá ghê tởm, anh cho rằng anh là ai, mà lại cuồng vọng bá đạo như thế!
"Em nói cái gì, bạn trai, vậy tôi tính là gì! Tôi là chồng chưa cưới của em!"
Mạc Thiên Kình nổi giận hầm hừ, Sính Đình lạnh lùng nhìn anh chằm chằm.
"Mạc Thiên Kình, chúng ta đã xong rồi, hôn ước cũng đã giải trừ, anh cút ra ngoài cho tôi!"
Sính Đình tức giận, nhìn Diệp Thần Băng ôm bụng, đau đến đổ mồ hôi lạnh, trong lòng cô áy náy tới cực điểm!
"Sính Đình, em thật sự đồng ý làm bạn gái của anh rồi hả ?"
Diệp Thần Băng chịu đựng đau đớn, vừa rồi Sính Đình nói muốn làm bạn gái của anh, anh nhất định phải hỏi rõ ràng!
Sính Đình gật đầu đáp: "Không sai, em đồng ý với anh!"
Sính Đình đỡ anh, đi ra ngoài cửa.
Hai ông lão ngồi trên ghế sa lon, vẻ mặt bình tĩnh ngồi thưởng thức trà, hoàn toàn không thấy bọn họ đang ồn ào.
Sính Đình đỡ Diệp Thần Băng ngồi trên ghế, Mạc Thiên Kình vội vàng đi ra
theo, nhìn Sính Đình rất quan tâm tới người đàn ông kia, đau đớn từ cánh tay đột nhiên truyền đến thấu tim.
Máu tươi liền từ tay áo tràn ra, trong nháy mắt từ cổ tay nhỏ giọt ra ngoài!
Mạc Thiên Kình nhìn bọn họ, trước mặt bỗng tối sầm, đau đớn đến hôn mê bất tỉnh, “phịch” một tiếng té xuống đất!
"Thiên Kình, cháu làm sao vậy!"
Mạc Tử Khiêm nghe thấy tiếng vang, quay đầu nhìn lại, nhất thời sợ hãi chạy tới, sắc mặt đại biến!
Sính Đình cũng trợn tròn mắt, khi cô nhìn thấy màu máu đỏ tươi chói mắt trên cánh tay anh thì trái ti, chợt lỡ một nhịp đập, nhớ tới vừa rồi hai
người đánh nhau, hình như mình đá phải cánh tay của anh?
Hỏng bét!
"Sính Đình, mau chở đi bệnh viện!"
Diệp Thần Băng phản ứng kịp, liền vội vàng đi tới cõng Mạc Thiên Kình chạy
ra ngoài, Sính Đình vội vàng đi lái xe, ba người lên xe, Sính Đình một
đường đua xe đến bệnh viện!
Bệnh viện vừa nhìn thấy Mạc Thiên Kình thì lập tức đưa vào phòng cấp cứu! Sính Đình đứng ở
ngoài phòng phẫu thuật, trên tay vẫn còn dính máu của Mạc Thiên Kình,
mới vừa sắc mặt của anh đau đớn, lòng của cô cũng treo lên, thật sợ
hãi, anh sẽ không chết chứ?
Nếu sớm biết anh chưa hồi phục, cô cũng sẽ không đánh nhau với anh, làm hại anh bây giờ thành cái bộ dáng này!
Sính Đình đi tới đi lui ngoài phòng mổ, trên mặt tràn đầy căng thẳng, trong ánh mắt cũng đầy sự lo âu.
Diệp Thần Băng nhìn cô, trong lòng không khỏi khổ sở cười một tiếng.
Cô đối với Mạc Thiên Kình không phải là không có cảm giác, nếu không tại sao
phải khẩn trương như thế, nhìn bộ dáng cô như bây giờ, đúng là người phụ nữ đang lo lắng cho sự an toàn của chồng mình!
Xem ra anh còn chưa ra tay đã thua!
"Sính Đình, anh ta sẽ không việc gì đâu!"
Diệp Thần Băng đi tới an ủi, nhìn sắc mặt cô tái mét đi tới đi lui, anh thật sự rất đau lòng.
Sính Đình nhìn Diệp Thần Băng, nắm thật chặt hai cánh tay anh lại, ánh mắt
cô nhìn chằm chằm, giống như anh chính là thần thánh, rất nghiêm túc
hỏi.
"Thần Băng, anh nói thật sao? Anh ấy sẽ không có chuyện gì đúng không?"
Diệp Thần Băng gật đầu: "Ừ, anh ta không có chuyện gì, anh ta không phải là
thượng tướng sao? Em thử suy nghĩ xem một người lợi hại như vậy sao có
thể dễ dàng chết như thế?"
Đưa tay vuốt tóc của cô, dịu dàng khuyên nhủ, lôi cô vào trong ngực của mình, cho cô thêm lòng tin!
"Đúng, anh ấy sẽ không có việc gì!"
Sính Đình nghe Thần Băng nói như thế cảm thấy bớt lo lắng hơn rất nhiều, không còn sợ hãi nhiều nữa!
Khi Mạc Tử Khiêm và Ngọc Kỳ Lân chạy tới bệnh viện, thì nhìn thấy hai người đang ôm nhau, sắc mặt càng thêm lo lắng.
Nghiêm mặt đi tới, ho khan mấy tiếng, Sính Đình lập tức đẩy vòm ngực ấm áp của Diệp Thần Băng ra, nhìn hai người, phát hiện sắc mặt ông nội Mạc rất
khó coi, mà ông nội mình thì lại giống như không có xảy ra, rất bình
tĩnh!
"Sính Đình, Thiên Kình mới vừa đi vào phòng phẫu thuật, ta
hi vọng cháu có thể tiết chế một chút, nói thế nào