
Á những
chuyện này vào lúc này chứ, đây không phải khiến lòng người khó chịu
sao?
“Tô Tô, mình biết rõ cậu muốn tốt cho mình, đừng lo lắng cho mình, mình biết anh cả sẽ vì mình mà bảo vệ tốt bản thân”. Giang Phỉ Á
cười gượng gạo.
“Nha Nha, hôm nay để mình nấu món ngon cho cậu ăn, cậu muốn ăn cái gì, mình đi mua thức ăn!”.
"Tô Tô, mình muốn ăn sườn xào chua ngọt, cậu thấy có được không?"
"Được chứ!"
"Vậy mình muốn ăn sườn ở chợ Đông, chỗ đó ăn ngon!”.
“Biết rồi, cậu thích nhất là sườn ở đó, mình sẽ đi mua ngay!” Cảnh Tô nói, sau đó dự định ra ngoài.
“Tư Mộ Thần, em đi ra ngoài, anh nhớ chăm sóc Nha Nha cẩn thận đó! Cảnh Tô
vội vội vàng vàng đổi giày ra ngoài, cô sợ đi trễ, sườn ở đó bán hết,
cho nên đi sớm một chút thì vẫn tốt hơn.
“Này này, nhóc, anh đi
với em!” Tư Mộ Thần ở phía sau hô, nhưng đã không còn kịp nữa rồi, anh
trơ mắt nhìn xe chạy ra khỏi biệt thự.
Giang Phỉ Á từ trong cửa sổ nhìn thấy xe chạy ra ngoài, vội vàng lấy điện thoại ra, báo tin cho bên kia.
“Này, Cảnh Tô đã ra ngoài, bây giờ đang đi về phía anh!”. Giang Phỉ Á nhỏ
giọng nói, cô rất sợ bị Tư Mộ Thần phát hiện, cô biết rõ thủ đoạn của Tư Mộ thần, nếu như để anh biết mình làm ra chuyện có lỗi với Cảnh Tô, anh sẽ đối phó mình thế nào, cô cũng không dám tưởng tượng!
“Được,
tôi sẽ để cho anh trai cô được dễ chịu hơn một chút!” Cường Tử là một
người cứng rắn, anh ta vốn đã có lỗi với lão đại, làm trái ý lão đại,
bây giờ còn tự mình uy hiếp người ta, cho nên lúc truyền dịch, anh ta
thả lỏng một ít, không khiến người ta đến mức phải điên cuồng.
"Được, được, được!" Giang Phỉ Á nói liên tục ba chữ "được", khiến Tư Mộ Thần mới vừa vào cửa có chút hoài nghi.
"Giang Phỉ Á, cô đang làm gì?" Tư Mộ Thần nhìn giang Phỉ Á, trong mắt chứa sự nghi ngờ.
"Không có gì!" Giang Phỉ Á biết lúc này nói nhiều sai nhiều, tốt nhất là nói
ít một chút, che giấu tâm tình của mình cẩn thận, sau đó che giấu cảm
xúc đi.
“Giang Phỉ Á, nếu biết tin tức của anh trai cô thì hãy
nói ngay với chúng tôi, đừng có làm chuyện mờ ám sau lưng, một mình cô
không thể đối phó lại bọn họ đâu!” Tư Mộ Thần nói vậy, chỉ muốn để Giang Phỉ Á hiểu, bất cứ việc gì nói ra cũng tốt hơn, nếu một mình gánh lấy,
sẽ trì hoãn thời gian cứu viện, lại vừa khiến mọi người rơi vào không
khí căng thẳng hơn.
"Tư Mộ Thần, tôi không có tin tức của anh trai tôi!”. Giang Phỉ Á thản nhiên phát biểu, bây giờ cô nhất định phải kiên trì!
"Vậy thì tốt, nếu có tin tức, hãy nói ngay với chúng tôi!"
“Tư Mộ Thần, đối với việc anh trai tôi mất tung tích, anh có tính toán gì?” Giang Phỉ Á muốn biết kế hoạch, chỉ một chút thôi cũng có thể đổi lấy
sự bình an cho anh trai.
“Cô muốn biết một phần? Tôi chỉ có thể
nói với cô rằng, chúng ta sẽ điều động toàn bộ lực lượng tinh nhuệ tiến
hành lục soát! Sẽ không để Giang Phỉ Thiên của cô bị thương!” Tư Một
Thần nghiêm túc nhìn Giang Phỉ Á.
Giang Phỉ Á im lặng rơi xuống vài giọt nước mắt, “Tư Mộ Thần, cảm ơn anh! Cũng thật xin lỗi!”.
Tiếng “thật xin lỗi” này có chút quái dị, nhưng Tư Mộ Thần xem đó lời xin lỗi cô nói vì hành động vô lễ của mình, nên anh cũng không để trong lòng.
"Không có gì, chúng tôi phải cùng ra ngoài có việc một chút! Một mình cô ở nhà, được chứ?”.
"Được!" Cô nắm chặt tay mình, cô chờ mong anh ra ngoài biết bao nhiêu.
“Được, tôi đi đây, có chuyện gì lập tức gọi điện thoại cho tôi” Tư Mộ Thần quơ quơ điện thoại trong tay, Giang Phỉ Á mới phát hiện, kia là chiếc điện
thoại di động mà Cảnh Tô vẫn luôn dùng, lòng cô nhảy lên cực nhanh, đó
chính là là cây cỏ cứu mạng anh cả!
“Tư Mộ Thần, anh, có thể cho tôi mượn điện thoại di động của anh dùng một chút không?”.
"Giang Phỉ Á, tôi không nói nhảm với cô nữa, chờ tôi trở lại rồi hãy nói!” Tư
Mộ Thần nhìn đồng hồ đã không còn sớm, bây giờ anh đang phải vội vàng đi với các anh em, hiện giờ hắc bang quốc tế muốn tới ám sát cô nhóc của
anh, phải chuẩn bị cho chu đáo.
“Được, tôi chờ anh trở lại!” Cô biết mình nhất định không thể gấp gáp, nhất định phải từ từ.
"Ừm!"
Chờ đến lúc Tư Mộ Thần ra ngoài, Giang Phỉ Á nhanh chóng tiến vào thư
phòng, cô gấp gáp muốn biết kế hoạch của bọn họ, không chỉ muốn cứu anh
trai mình, mà quan trọng hơn là, cô muốn nhìn một chút xem anh trai cô
có phải là mồi nhử trong kế hoạch của bọn họ, kỳ thật chính là để dẫn
người sau lưng ra, Diêu lão đại đã nói như vậy trong điện thoại.
Trong thư phòng có một bản kế hoạch khiến Giang Phỉ Á đỏ mắt, đây là cái gì,
đây hoàn toàn là lấy sinh mạng anh cả nhà mình ra đùa giỡn, cái gì gọi
là có thể hy sinh bất cứ lúc nào, rốt cuộc là ai cho bọn họ quyền hạn
này?
“Tư Mộ Thần, nếu anh cả tôi có chuyện gì, tôi nhất định
phải cho anh sống không bằng chết!” Giang Phỉ Á vô cùng giận dữ, cô cầm
điện thoại lên, gửi phần tư liệu tuyệt mật kia sang địa chỉ Diêu lão
đại, để bọn họ biết kế hoạch của Tư Mộ Thần.
—— đường phân cách ——
Cảnh Tô vừa mới dừng xe ở cửa Đông, đã bị người ta dùng khăn đen bịt miệng
kéo lên xe, đi mất, dưới tác dụng của Đy–ê–te, Cảnh Tô dần dần mất đi ý
thức.
(*)Đy-ê-te: Dieth