
hân.” Nàng dựa vào hắn sau lưng nhiệt độ cơ thể giọng nói bất đắc dĩ không tin hắn sẽ hoàn toàn không hiểu tâm tình của nàng.
” Em yêu anh, nhưng lại sợ bị thương không muốn yêu anh”
Quả nhiên là, hắn hiểu ,hơn nữa còn nói rất chính xác.Nàng không phủ nhận, yêu thương khiến nàng bất an
“Vậy thì đừng suy nghĩ yêu hay không yêu, chỉ cần ở lại bên cạnh anh để cho anh yêu em.” ( L : ta kết câu này, ai nói vs ta câu đó thì ko heieur ta có run run ko nhỉ ,,,,,) Hắn bên tai nàng nói nhỏ hứa hẹn, mặc dù biết chính mình tổn thương nàng rất sâu, vẫn mặt dày yêu cầu đòi quyền lợi, sợ cuộc sống nếu thiếu nàng,.. chỉ hận không thể bỏ tim mình ra cho nàng thấy nó vì nàng mà đập như thế nào.
Nàng như xưa trầm mặc, nhếch môi sợ vừa mở miệng, trong lòng cảm động, chỉ muốn hô to ” em đồng ý”. Dù tỏng lòng có bao nhiêu vết sẹo, không thể quên được tình yêu này, chỉ thấy được sự hói lỗi của hắn lòng nàng thấy không nỡ…
Thật sự vô dụng ! Nhưng là nàng không ngăn cản được mình mềm lòng, rúc vào ngực, cảm giác được vòng tay hắn ôm chặt, do dự nhưng hạnh phúc giường như đang bao quanh 2 bọn họ vậy dịu dàng, an tâm, ấm áp. ….
Một tháng trôi qua rất nhanh, nhoáng 1 cái đã là ngày cuối cùng. Mấy hôm trước hắn hẹn nàng ăn tối.
“Nhà hàng này nhất định phải đi cùng vợ yêu, nếu không sẽ rất đáng tiếc nha !…..”
Nàng âm thầm mừng rỡ đáp ứng, không nghĩ tới nơi hắn đặt là nhà hàng lúc trước khi 1 năm ngày cưới nàng 1 mình ngồi ở nơi này.
Nàng kinh ngạc nhìn hắn, nhớ rõ nơi này và cảm giác lúc đó,…
Kỳ thật chọn ở chỗ này dùng cơm, cũng coi như chuộc lỗi, gặp nahan viên phục vụ, nàng có vẻ lúng túng…….Uống lấy chén nước, nhưng 2 giờ đã qua…
” Xin lỗi tiểu thư, nhưng sắp đến giờ nhà hàng chúng tôi đóng cửa rồi, cô muốn gọi món không ?” Vẫn là câu nói đó, thật là bi thương….
“Không…. chờ thêm chút nữa.” Nàng lấy điện thoại di động ra, muốn gọi nhưng lại ném nó vào trong túi.
Dựa vào cái gì nàng phải gọi chứ. Rõ là hắn hẹn mình ăn cơm mà, kết quả đợi lâu như vậy sẽ không phải quên chứ ? Lúc trước hắn cũng từng vì bận rộn công việc mà quên đó thôi ! Không có khả năng như vậy chứ….
Tô Nhã An càng nghĩ càng giận đầu muốn bốc hơi, không biết lí do hắn thất hẹn là gì ? Càng chờ càng nổi giận!
Rốt cục nàng cũng gọi điện, nhưng không ai nghe cả..lại nghe giọng của phục vụ
“Tiểu thư xin lỗi chúng tôi chuẩn bị đóng cửa.”
Nụ cười tê tái, cứng lặng chậm rãi đứng dậy, đi ra khỏi nhà hàng….Có thể cảm nhận thấy ánh mắt soi mói của phục vụ, có người hiếu kỳ, có người thông cảm…. ghé tai nhau. Không nghĩ hoàn cảnh đang lặp lại…nước mắt lã chã rơi
“Tô Nhã An, đây đều là tự bản thân ngươi , đáng đời ngươi……” Nàng lẩm bẩm tự nói, nước mắt rơi tự trách mình chính, ngây ngốc ôm ấp hi vọng, tự làm tự chịu. Nàng tức giận vi mình ngu xuẩn! Lại giao trái tim cho anh ta, lại muốn cùng hắn vẫn là vợ chồng nữa chứ.
“Ngươi không được khóc…… Không được khóc!” Nàng dùng sức hút mũi, mắng chính mình. Bây giờ phải đối mặt lại thực tế thôi……
Nàng gọi xe tắc xi, hết hy vọng hoàn toàn đi về nhà, ngày mai sẽ ly hôn. Không được mềm lòng nữa.
Bất quá một giờ sau, cái quyết định này lại bị Đảm Nhiệm Khải gọi điện thoại làm thay đổi mọi việc.
“Anh nói gì…… Tai nạn xe cộ á ?!”
Nàng hai chân như nhũn ra tay phát run, không thể tin như sét đánh giữa trời quang!Hắn thề sẽ ở bên nàng cơ mà… sao lại dám bay đi….
Hai mươi phút sau, Tô Nhã An gặp Nhiệm Khải ở bệnh viện.
“Anh ấy ở nơi nào? Bị thương có nặng không?” Nàng lo lắng hỏi, trên mặt tái nhợt lộ vẻ hoảng loạn.
“Xương bắp chân gãy, tay trật khớp, nhưng không có nguy hiểm đến tính mạng, em đừng quá lo lắng.” Đảm Nhiệm Khải trấn an, cùng nàng vào phòng bệnh vip.
Giản Thư Hòa phải phẩu thuật, vẫn đang hôn mê. Trên đầu là đầy băng gạt trắng xoá, chân bó thạch cao, khuỷu tay cũng quấn đầy băng gạt ( L : anh đã là thương binh rồi …) Tuy nói không nguy hiểm đến tính mạng nhưng cũng làm cho Nhã An nước mắt rơi lã chã.
“Tại sao có thể như vậy…… Anh ấy không phải óc lái xe hay sao, sao lại bị xe đụng cơ chứ ?” Nghe nói hắn là tại nạn ngoài ý muốn, sao lại bị thương thành như vậy chứ.
“Lái xe nói hắn muốn đi mua hoa, khi về gặp 1 chiếc xe, lái xe say rượu, vốn tránh được nhưng cứu 1 đứa trẻ nên mới bị đụng phải.” Đảm Nhiệm Khải chỉ vào bó hồng đỏ ở bên cạnh, giải thích việc bạn tốt làm viêc nghĩa.
Tô Nhã An cầm lấy bó hoa hồng đỏ kia, những cnahs hoa đang rơi xuống, nước mắt nàng cũng vậy. Thì ra hắn không quên, còn mua hoa chuẩn bị tặng nàng nữa. Đôi mắt vừa khóc, lại vừa mỉm cười, anh ta quả là làm điều thừa rồi. Ngốc quá, mua hao làm gì cơ chứ ? chỉ cần hắn đến, chỉ cần hắn bình an thôi…
“Hắn không muốn tôi thong báo cho cô, sợ cô lo lắng, nhưng ta nghĩ hắn bị thương nặng như vậy không nói cho cô biết thì có vẻ không tốt, nên thông báo cho cô” Lái xe nói trước khi chủ tịch xỉu đã nói như vậy.
Đảm Nhiệm Khải cùng với cảnh sát phối hợp điều tra tai nạn, phong toả tin tức sợ giới truyền thông biết được, lại vừa lo lắng kết quả cuộc phẫu thuật.
“Cám ơn anh.” Nàng ngồi ở bên giường nắm chặt tay chồng, không rời mắt