XtGem Forum catalog
Vọng Giang Nam

Vọng Giang Nam

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322194

Bình chọn: 8.5.00/10/219 lượt.

n như vậy.” Chu Cố có chút bất

đắc dĩ, mềm mại hỏi, “Chính là thương nàng sợ nàng bị thương, cho nên mới không

muốn nàng mạo hiểm. Thế nào ngay cả chết sống cũng nói ra... Đồng ngôn vô kị,

đồng ngôn vô kị...”

Hắn vỗ nhè nhẹ miệng của ta. Ta khóc hết sức, ngồi thở dốc.Nam nhân,

đều ngu ngốc. Ngay cả Chu Cố thông minh như vậy cũng không có ngoại lệ.

“Đem Vũ Y của huynh giao ra đây.” Ta khàn khàn mà nói.

“Cái gì?” Hắn ngẩn người.

“Đem Vũ Y giao ra đây!” Ta lại khóc nữa, “Không được chết. Ta chết trước huynh

mới chính xác là chết. Đem Vũ Y...Giao ra đây...”

Vuốt ve lưng của ta, hắn ôm ta chặt hơn một chút, thanh âm lại có có tia rung

động.”Ta hiểu. Hiện tại... Ta hiểu.”

Ta thật sự thành cổ nhân rồi, cư nhiên lại “Buồn bực thành bệnh”.

Thật ra thì căn bản không có khoa trương như vậy, chẳng qua là bà dì của ta

cũng vừa đến, cho nên mới phải giận và khóc thành như vậy, dĩ nhiên lại bị nhẹt

mũi đau cổ họng, trong lúc thân thể sức chống cự không tốt lại có đại di mụ,

tất cả đều đến 1 lúc, ta liền bị cảm. Nhưng Tôn đại phu lại nói không phải do

chuyện đó, mà là “Tình ý tích tụ”, khiến ta giận dữ mắng hắn lang băm.



Chu Cố thật sự bị dọa đến

không nhẹ, cho là ta bị bệnh nan y. Điền trang không đến, thao luyện cũng

ngừng, cửa hàng đều không đi, nhìn vô cùng phiền muộn. Nhịn ba ngày, vẫn bị ta

đuổi ra khỏi phòng “Ta chỉ là cảm, không phải bệnh hủi!” Ta rống lên với hắn.

“... Bình thường cũng không thấy nàng dính ta,” Chu Cố nói thầm, “Thế nào ngay

cả đồng sinh cộng tử cũng nói ra, còn tức đến phát bệnh, rõ là...”

Mặt của ta lập tức cháy sạch đỏ bừng, ầm một tiếng đem cửa đóng lại. Hắn đang

bên ngoài ra sức cười. Cười cười cười, người nào không biết ngươi răng trắng?

Cười đáng yêu! Cơn giận của ta tới mãnh liệt, nhưng đi cũng rất nhanh chóng.

Nếu Chu Cố đã thông suốt, ta cũng không tức giận nữa. Về phần những thuộc hạ cũ

của hắn... Ta cuối cùng không thể ăn dấm với nam nhân đúng không? Nếu là tương

lai xuất hiện nội gián, bán đứng Chu Cố...

Dù táng gia bại sản ta cũng phải cứu hắn, không cứu được thì cùng đi chịu tội.

Chết còn không sợ, còn có cái gì phải lo lắng sao.

Ta không thích mình bị vướng mắc. Hơn nữa ta yêu tự do, không thích người ta

trông nom, càng không thích trông nom người khác. Cho nên ta thật sự không muốn

bảo Chu Cố đuổi hết mọi người đi. Ta và Chu Cố đều có điểm giống nhau thích mềm

không thích cứng. Hảo hảo nói, nói xuôi được, còn có thể thay đổi chủ ý. Càng

đè ép ngược lại càng phản kháng kịch liệt, người nào lại không có cá tính riêng

của mình?

Nếu Chu Cố đã thông suốt, sẽ không bỏ ta, ta sẽ không nhắc lại. Nhưng hắn vẫn

đem “Vũ Y” giao cho ta, ta còn sửng sốt nửa ngày. Đó là một ngọc bội (chứ?), toàn

thân tuyết trắng, một chút tỳ vết cũng không có. Ta tu dưỡng nghệ thuật hơi

thấp, nhưng ngọc bội kia mài dũa không phải đơn giản, đường cong vô cùng động

lòng người, ngay mặt phải là hình hổ hoặc báo, có cảm giác rất sống động. Phía

sau là mấy chữ ta xem không hiểu... Đại khái thôi. Mặc dù ngọc trong suốt rất

sạch sẽ, nhưng mơ hồ có thấm màu đỏ. Ta hào hứng bừng bừng đi tìm mực đóng dấu,

khiến Chu Cố giật mình.

Vội vàng kéo ta, “Tứ cô nương của ta, nàng có thể yên tĩnh 1 chút hay không?

Đừng náo loạn!”

“Không thể đóng?” Ta không giải thích được, “Không đóng dấu làm sao biết nó

viết cái gì...”

“Ai, cô bé ngốc.” Chu Cố mặt không biết nên khóc hay cười, “Chớ đóng dấu bừa

bãi... Càng không thể cho người ta thấy. Đây là...”Vũ Y” của ta đấy.”

Ta nhìn cái “Ngọc bội” đó 1 chút, lại nhìn hắn. Ta đã quên hắn trước kia là

Định Viễn vương. “ Đây là vương...”

“Xuỵt ~” Chu Cố liều mạng ngăn ta nói, bộ dạng nhức đầu.

Đây là vương tỷ. Nhưng hắn lại đưa cho ta rồi sao nha?!

“Nàng có cái này, chính là đang nắm tính mạng của ta.” Chu Cố vẻ mặt lạnh nhạt,

“Nàng nói muốn Vũ Y, ta đưa cho nàng rồi đó.”

Đẩy tới đẩy lui thiếu chút nữa ngã, ta khẩn trương chạy loạn khắp phòng tìm chỗ

dấu. Cuối cùng ta làm 1 sợi dây chắc chắn kết thành dây chuyền, đeo trên ngực,

giấu trong quần áo, ngay cả lúc tắm cũng không dám lấy xuống. Ta thấp thỏm mấy

ngày, càng nghĩ càng xấu hổ. Thật ra thì có lời gì không hảo hảo nói, lại tức

giận lớn như vậy. Kết quả quân tử (Chu Cố) thẳng thắn vô tư, tiểu nhân (ta...)

ưu tư dài dài aaa.

“... Chu Cố.” Ta

cắn môi kêu.

“Hả?” Hắn đang chuyên tâm cởi 1 nút áo chắc chắn, đương nhiên là trên người ta.

“Cái đó... Ta không có Vũ Y cho huynh.” Ta khổ não nói, “Bởi vì lúc ta tới đây,

cái gì cũng không có biện pháp mang theo.”

“... Nàng nhất định phải thảo luận vào lúc này sao?” Hắn thật vất vả cởi cúc áo

ra, “Nàng chuyên tâm chút.”

“Ta còn không phải Tào Tứ Nhi, ta họ Ân, Ân Vãn Ngọc.” Ta rất thành khẩn nói.

Hắn dừng động tác lại, “Ân Vãn Ngọc? Viết như thế nào?”

Ta viết lên lưng của hắn, “Vãn Ngọc... Nhưng thật ra là vãn hương ngọc (hoa

huệ), loại hương ban đêm. Ở nơi này ta chưa thấy bao giờ, rất thơm, buổi tối

mới nở... Bởi vì ta sinh vào giờ Tý (23h – 1h) ngày mười sáu tháng sáu, ngoài

cửa sổ vừa lúc loại hoa này nở.”

Hắ