
Phụ nhân (phụ
nữ có chồng)ngông cuồng nói quốc sự, có tư tưởng xấu”, ta cũng vậy
nhẫn nại trả lời từng cái.
Ta không muốn nịnh nọt, đây chính là phản kháng.
Hoàng đế nhất định muốn gặp ta, thấy xong rồi phải thả ta đi. Không có ai đã
***** còn muốn lập đền thờ trinh tiết, Hoàng đế cũng không được. Ta tuyệt đối
muốn trước khi Chu Cố không nhịn được nhanh chóng đánh vỡ cục diện bế tắc này,
không thể trở thành cây đao của Hoàng đế.
Khi ta viết đến mức tay phải phát sưng, hoài nghi lo lắng cổ tay có bị viêm
không... Đã đường hoàng bước vào ngày thứ mười hai từ khi ta bắt đầu viết tấu
chương.
Ngày đó sau giữa trưa, Hoàng đế triệu kiến ta.
Ta không hề khẩn trương,
ngược lại có chút hưng phấn cùng buông lỏng. Có lẽ đã hồi hộp gần một tháng,
rốt cuộc có thể vừa mở to hai mắt, sống hay chết, trần ai lạc định (Bụi
trần đã rơi xuống, ý nói đã đến hồi kết thúc).
Cho nên lúc quỳ gối trước mặt Hoàng đế thì ta chỉ cảm giác chân rất mỏi, đầu
gối rất đau, vạt áo của Hoàng đế là màu vàng... Kỳ thật đúng là không có suy
nghĩ.
Dù sao trong linh hồn, ta là người thế kỷ hai mươi mốt. Để cho ta thấy Tổng
Thống ta đại khái chỉ biết nói một tiếng “Nha”, sẽ không có bao nhiêu cảm giác,
so ra còn kém kích động hơn lúc nhìn thấy Keno Levi. Hoàng đế cũng không phải
là Keno Levi. Chờ hắn dáng dấp tốt như vậy, ta sẽ thét chói tai cả người phát
run mà xem... Điều kiện tiên quyết là chụp lại mấy khuôn mặt anh tuấn.
Hắn không có nói chuyện, trầm mặc hồi lâu. Mặc dù không có ngẩng đầu, ta cũng
biết rõ hắn đang nhìn ta. Chỉ là ta không biết hắn đối với đỉnh đầu của ta có
hứng thú như thế này... Ta đã quỳ đến tê rần cả chân.
“Tào thị” hắn lạnh lùng nói, “Đứng lên trả lời.”
“Tạ hoàng thượng.” Ta giùng giằng muốn đứng lên, vừa mới đứng thẳng, chân mềm
nhũn ngửa mặt lên trời vấp ngã.
“Lớn mật!” Thái giám bên cạnh hắn quát lên, “Quân tiền thất nghi (vô
lệ trước mặt hoàng thượng), phải bị tội gì!?”
Thật ra thì ta nên nói “Dân phụ tội đáng chết vạn lần”... Nhưng ta đây là người
hiện đại, ngã mạnh một cái đã cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, lại bị người
mắng, nhất thời nhanh miệng, ta ngẩng đầu trừng cái thái giám kia, “Quỳ đã tê
rần chân, cũng không phải là ta nguyện ý, ngươi cũng chưa có lúc tê chân
chắc?!”
“Quên đi.” Hoàng đế mở kim khẩu, “Thôn dã hương phụ, không biết lễ nghi cũng
được. Người tới, “hắn nhàn nhạt phân phó, “Ban thưởng ghế ngồi.”
... Này hợp quy định sao? Ta buồn bực cực kỳ, suy nghĩ một chút vẫn là tiếp tục
diễn vai “ Thôn dã hương phụ” của ta, đàng hoàng không khách khí lên tiếng cảm
tạ rồi an vị trên ghế, chỉ là vẫn cúi đầu như cũ.
“Xem tấu chương của ngươi, lá gan rất lớn a... Ngay lời của trẫm cũng dám phản
bác.” Hoàng đế cười lạnh hai tiếng, “Thế nào hiện tại ngay cả đầu cũng không
dám ngẩng lên rồi hả?”
“... Hoàng thượng không cho phép, dân phụ không dám mạo phạm long nhan.” Ta
thận trọng trả lời. Đây là Vương công công dạy, hẳn không có vấn đề chứ?
Ánh mắt của hắn giống như là lưỡi dao sắc bén bắn tới, ta vẫn cúi đầu, dù sao
không thấy được, không thể làm gì khác hơn là để cho hắn sắp xếp vô lý.
“Tào thị, trẫm cho phép ngươi ngẩng đầu.”
Làm như ta rất muốn nhìn ngươi lắm đó? Trong lòng ta oán thầm không dứt, chầm
rì rì ngẩng đầu lên.
Gương mặt kia, ngược lại không ngờ rất trẻ tuổi. Ta nghe nói hắn lên ngôi đã ba
mươi năm, còn tưởng rằng tuổi rất già. Phần râu ria kia làm cho hắn tăng thêm
không ít tuổi, nhìn kỹ liền phát hiện mặt hắn không nếp nhăn, da thịt bóng
loáng, hai mắt ôn văn mang theo bén nhọn. Có thể nói là mỹ nam thời đại này,
thả vào thế kỷ hai mươi mốt cũng có thể làm nghệ thuật, diễn nhân gian trời
tháng tư gì đó.
Dĩ nhiên trước hết phải cạo râu mới được.
Tính kỹ, hắn nhiều lắm là mới hơn ba mươi tuổi. Ta mới nhớ tới Thái hậu uy nghi
vô cùng, đã từng buông rèm chấp chính. Nghĩ đến là ấu Quân đăng vị rồi... Hắn và
Chu Cố ngược lại không khác nhiều lắm. Hoàng đế biểu tình rất thất vọng, lại
tràn đầy nghi ngờ. Đó là đương nhiên, ta cũng không phải là thiên tiên mỹ nữ gì
đó, chỉ coi như là ngũ quan đoan chánh, không có gì nơi nào lệnh lạc. Một bộ
dạng thích ngủ, thường thường bị nhầm thành hòa ái dễ gần.
“Này Chu... Cố,” Hoàng đế cứng rắn nói, “Làm sao kháng chỉ không nghe triệu
kiến?”
“... Phu quân Dân phụ chưa từng kháng chỉ.” Ta cẩn thận chú ý vẻ mặt Hoàng đế,
“Hắn mang theo thôn dũng đi An Nhạc huyện hiệp trợ thủ thành, bị trúng hai mươi
mấy vết đao tên. Chỗ nặng nhất, đả thương đến phổi, gần như mất mạng. Nghỉ ngơi
hơn nửa năm, vẫn chưa thật tốt, lúc này mới ra cửa tìm y, bỏ lỡ thánh chỉ...”
“Vậy sao?” Hoàng đế cười lạnh, “Đúng lúc như vậy? Ngươi đến huyện thành nghe
chỉ, hắn lại cùng ngày rời nhà tìm y?”
Cái gì là lúc vò đã mẻ lại sứt (khó khăn), hiện
tại liền đúng rồi.
“Hoàng thượng quả nhiên anh minh, ngay cái này cũng biết.” Ta không khỏi châm
chọc nói, “V ậy hẳn là ngài cũng biết phu quân dân phụ từng bị kẻ xấu bắt đi,
cự tuyệt lệnh tặc, chịu đủ khốc hình lớn nhỏ, ngay cả mặt cũng cháy hỏng nửa