
sĩ bóng đêm đang
làm động tác vung tay, tấm vải màu đen nâng lên hạ xuống, cô gái bị nhốt trong lồng sắt đã biết mất khi Ảo thuật gia nâng gọn tấm vải màu đen
lên.
Khán giả ồ lên một tiếng, những tiếng vỗ tay vang dội. Thy Dung chăm chú xem, nhìn không chớp mắt, hơi thở ngưng đọng, trước mặt dường như có
một làn hơi mỏng manh đang bay lượn trong không khí.
Thy Dung không tin trên đời này có ma quỷ, vì thế cũng không tin con
người có năng lực biến ra thứ nọ biến ra thứ kia, không tin đồ vật tự
nhiên biến mất. Mặc dù không thể giải thích được hiện tượng kì lạ mà
mình đang được xem tận mắt, nhưng Thy Dung tin vào khoa học, hơn tin vào tâm linh.
Kết thúc buổi biểu diễn ảo thuật, Bách Khải Văn đưa Thy Dung trở về khách sạn.
Trên đường đi, Bách Khải Văn xấu xa hỏi: “Thy Dung, em có muốn cùng anh đi xem biểu diễn thoát y không ?”
Thy Dung đang chìm trong suy sư, trong đầu vẫn còn lưu giữ những hình
ảnh kì lạ của buổi biễu diễn ảo thuật, đột nhiên nghe thấy tiếng nói của Bách Khải Văn, đã giật mình, ngước mắt nhìn hắn: “Anh vừa nói gì ?”
Biết con dã miêu đang theo đuổi một ý nghĩ riêng, vì muốn Thy Dung chú ý đến mình, Bách Khải Văn nhắc lại câu hỏi lúc nãy: “Anh hỏi em có muốn
cùng anh đi xem biểu diễn thoát y không ?”
Thy Dung phải mất một lúc lâu thật lâu mới tiêu hóa nổi lời nói của Bách Khải Văn.
Thy Dung xa xầm mặt, không khỏi coi thường hỏi lại hắn: “Anh không định ở nơi này tác quái chứ ?”
Bách Khải Văn bị lời nói của Thy Dung khiến cho nghẹn họng trân trối,
nửa ngày cũng nói nổi một câu. Con dã miêu này coi hắn là gì, mà dám
dùng cụm từ “tác quái” với hắn. Chẳng lẽ trong lòng cô ấy từ lâu đã coi
mình là một tên vô lại đến thế sao ? Hừ…đã thế, mình nhất định phải nghĩ cách trừng phạt cô ấy thật nặng cho chừa tội dám coi thường mình đi.
Đang đi Bách Khải Văn dừng xe lại, đỗ gần vào ven đường.
Thy Dung kinh ngạc, nhìn ra bên đường, thấy biển báo không phải là con
đường dẫn về khách sạn: “Bách Khải Văn, anh dừng xe ở đây làm gì ? Sao
không tiếp tục lái xe đi đi ?”
Thy Dung mặc dù chưa từng đến Las Vegas nhưng là người có định hướng
về đường đi cực kì tốt, chỉ cần được đưa đi một lần, lần sau Thy Dung sẽ mang máng nhớ lại con đường mà mình đã từng đi qua, có thể một mình tìm đúng điện chỉ mà không cần ai phải đưa đón.
Bách Khải Văn cởi dây an toàn, chồm sang bên cạnh Thy Dung.
Thy Dung cả người đều run lên, cười gượng một tiếng: “Bách Khải Văn,
anh…anh định làm gì ? Anh…anh nên nhớ chúng ta đang đậu xe ngoài đường.”
Bách Khải Văn lập tức nhướn mày, dùng sức đè Thy Dung: “Em cho anh là cái thể loại gì, mà dám nói anh ở đây tác quái ?”
Thy Dung biết mình đã chọc giận đúng vào lòng tự trọng đàn ông của hắn,
hai tay chống vào ngực hắn, nhanh nhanh xám hối: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, là em nói sai rồi.”
Dù đã xin lỗi Bách Khải Văn, nhưng vẫn bị hắn đè đau kêu oai oái, thậm chí trên cổ còn bị hắn cắn mạnh một cái.
Thy Dung bị hắn đè đau đến nỗi đáy mắt cũng long lanh lệ, nước mắt ầng ậng nước, căm tức trừng mắt nhìn Bách Khải Văn.
Bách Khải Văn dùng tay bẹo vào hai gò má hồng hào và mịn màng của Thy Dung.
“Nhóc con, lần sau em mà còn dám nói anh là một tên vô lại nhất trong số những tên vô lại nữa, anh sẽ xử phạt em thật nặng, không chỉ đơn giản
cắn vào cổ em đâu.” Bách Khải Văn tăng lực vào hai ngón tay, khiến gò má non mịn của Thy Dung chẳng mấy chốc đỏ bừng, Thy Dung còn sợ rằng thịt
trên má mình cũng bị bong tróc vì hắn.
Thy Dung giữ chặt lấy hai cánh tay Bách Khải Văn, đáng thương van xin
hắn: “Em biết em sai rồi, anh có thể buông hai gò má em ra được không ?
Em đau quá…”
Lúc này, Bách Khải Văn mới chịu buông tay, tuy nhiên hắn vẫn không quên
nhắc nhở Thy Dung: “Đã nhớ những gì anh dặn dò em chưa ? Nếu em không
nhớ, để anh nhắc lại cho em nhớ.”
Bách Khải Văn vươn tay, lại định ‘thương yêu’ hai gò má đã bị bẹo đến đỏ bừng của Thy Dung.
“Không…không cần. Em…em nhớ rồi.” Thy Dung vừa xua tay, vừa lắc đầu, cầu mong hắn không tiếp tục ‘thương yêu’ hai gò má mình nữa. Nếu không
thịt trên má co nguy cơ bị bong tróc thật.
Bách Khải Văn bật cười, thấy khuôn mặt phụng phịu của Thy Dung thật đáng yêu, đáng yêu đến nỗi hắn lại muốn khi dễ Thy Dung.
Như đoán được ý định tiếp theo của hắn, Thy Dung dơ cao nắm đấm, tức
giận uy hiếp Bách Khải Văn: “Bách Khải Văn, nếu anh dám bắt nạt em nữa,
em sẽ mua vé máy bay về Hồng Kông ngay lập tức.”
Lời đe dọa của Thy Dung đã có tác dụng đối với Bách Khải Văn. Thy Dung
không phải là một cô gái yếu đuối, gia cảnh của Thy Dung cũng hết sức
đặc biệt, không chỉ có riêng một mình hắn mới có cơ sở làm ăn ở Mỹ, mà
ngay cả gia đình nhà họ Hoàng cũng có, chỉ cần Thy Dung gọi một cú điện
thoại, Hoàng Tuấn Kiệt và Bạch Thư Phàm sẽ bay ngay sang Las Vegas đón
con gái của họ về. Nếu hắn để cho chuyện này xảy ra, hắn sẽ không còn cơ hội thân cận với Thy Dung nữa.
Bách Khải Văn khởi động máy, lái xe đi. Cảm giác mình đang bị người khác nắm được điểm yếu khiến hắn khó chịu. Từ trước đến nay không thứ gì
thoát khỏi lòng bàn tay hắn, nếu hắ