
sàn nhà tắm đến lỗ thông gió cao ít nhất hơn hai mét, nếu muốn leo được lên trên kia, Phong Đạt bắt buộc phải tìm một cái ghế
đẩu, hay một sợi dây đủ dài, vấn đề này không gây khó khăn được Phong
Đạt.
Nhìn vòi tắm hoa sen xa hoa của Bách Khải Văn, ý cười trên môi Phong Đạt càng lúc càng sâu, đôi mắt trong như nước hồ thu phát ra những tia sáng rực.
Cánh tay vươn ra khỏi lỗ thông gió trước, sau đó đến cái đầu, tiếp theo đến nửa thân người, cuối cùng là đôi chân trần.
Bám chắc vào thành bờ tường, Phong Đạt leo hẳn lên mái ngói lưu ly màu trắng.
“A…ha..a….mình đã thoát được cái lồng chim kia rồi.” Đứng trên mái nhà,
gió thổi mạnh, mái tóc tơ mềm mượt dài đến ngang vai, bộ váy màu trắng
mặc trên người bay bay, Phong Đạt có cảm giác mình thực sự sắp giang
rộng đôi cánh bay như một con chim.
Ngước mắt nhìn bầu trời trong xanh, tận hưởng không khí thoáng đãng và
mát mẻ, Phong Đạt chưa bao giờ thấy yêu cuộc sống tự do như thế.
Cố đè nén thanh âm và phấn khích của mình, Phong Đạt cẩn thận quan sát
bốn phía chung quanh căn nhà, thấy đâu đâu cũng có vệ sĩ canh gác, Phong Đạt trầm xuống, niềm vui vừa mới có đã tiêu tán mất phân nửa.
Nếu là con chim, Phong Đạt sẽ không ngần ngại cất cánh bay ra khỏi đây,
nhưng Phong Đạt là người, dù có biệt danh con khỉ leo trèo cũng phải đi
bộ trên đất mới lần mò ra được đến cổng, mà….
Phong Đạt ngán ngẩm, bọn vệ sĩ đông như kiến cỏ thế kia, có thể chạy thoát được sao ?
Trong khi Phong Đạt còn đăm chiêu suy nghĩ, tiếng nói ồn ào trong nhà một lần nữa lại lọt vào tai.
“Nếu có thể tìm được một thứ gì để che chắn, mà bọn vệ sĩ kia không một
chút nghi ngờ thì hay biết mấy.” Phong Đạt nhu nhu huyệt thái dương, ảo
não ngửa mặt than thở.
Một lần nữa lại phóng tầm mắt ra cánh cổng sắt, Phong Đạt loáng thoáng nhìn thấy mấy chiếc xe ô tô đi qua đi lại.
Xe ô tô ?
Đúng rồi ! Phong Đạt vui mừng reo lên, vội cắn chặt môi, suýt chút nữa
đã bại lộ thân phận chốn chui chốn nhủi như một con chuột của mình.
“Có cô gái nào phải tìm cách chạy trốn trên nóc nhà như mình không ?”
Phong Đạt thật không dám nghĩ đến hình tượng thục nữ của mình, dù sao từ lâu Phong Đạt sớm đã quăng hình ảnh này lên đến tận chín tầng mây.
Xác định được nơi để xe của Bách Khải Văn, Phong Đạt nhẹ nhàng bò trên
nóc nhà về hướng đó. Đôi bàn tay và đôi chân trần của Phong Đạt bị những viên gói và góc cạnh tường xi măng cào rách đôi chỗ, truyền đế cảm giác bỏng rát, vì đang nóng lòng muốn ra khỏi đây, nên Phong Đạt không mấy
để ý.
Đến được garage để xe, Phong Đạt tìm một vị trí thuận tiện rồi uyển chuyển trèo xuống.
Bốn phía trong garage đều được xây kín mít, ánh sáng không lọt được vào
bao nhiêu, Phong Đạt tiêu tốn một chút thời gian mới làm quen được với
thứ ánh sáng yếu ớt trong garage.
Có những tận bốn chiếc xe ô tô, mình biết phải trèo lên chiếc xe nào
đây, chẳng lẽ ngoan ngoãn đứng ở đây đợi Bách Khải Văn đến bắt ? Hừ…mình đâu có ngu như thế, dù không thoát được, mình cũng phải phá hắn một
trận ra trò cho biết tay, ít ra cũng phải gỡ lại một chút thể diện cho
bản thân.
Đúng vào lúc đó, Phong Đạt nghe thấy tiếng bước chân đang đi về hướng
garage, ông quản gia đang nói chuyện với một chàng trai trẻ.
Không còn thời gian để nghĩ nhiều, Phong Đạt mở mui xe, sau đó nhanh
nhẹn chui vào, rồi nhẹ nhàng đóng mui xe lại. Phong Đạt thoáng nhìn qua
màu sắc của chiếc xe, đó là một chiếc xe ô tô màu xanh đen.
Phong Đạt cũng không hy vọng nhiều, vào lúc đó chỉ có duy nhất một ý nghĩ là trốn mau, nhưng….
Khi nghe thấy tiếng máy nổ, tiếng đạp cần lái, tiếng bánh xe lạo xạo
trên nền gạch, tiếng chào hỏi cung kính của mấy người vệ sĩ đứng gác
cổng, Phong Đạt tựa như một người đang nằm mơ, thần trí hỗn loạn.
Chiếc xe ô tô màu xanh đen chạy trên đường, nhấp nhô lên xuống, chứng tỏ chàng thanh niên điều khiển xe phóng rất nhanh, chẳng khác gì một tay
đua siêu hạng.
Phong Đạt tim đập chân run, cả người va đập mạnh vào thành xe, thầm
nguyền rủa tên Ma Tốc Độ không biết sống chết kia. Đã thoát được ra
ngoài, Phong Đạt rất mừng, nhưng không muốn chết vì tai nạn giao thông.
Chạy xe khoảng hơn 10 phút đồng hồ, chiếc xe đi chậm dần, sau đó dừng
hẳn, Phong Đạt trong lòng run sợ, nghĩ thầm: “Không biết tên Ma Tốc Độ
kia dừng xe ở đâu, nếu hắn….”
Suy nghĩ của Phong Đạt bị cắt ngang, chàng thanh niên điều khiển chiếc xe mở cửa bước xuống.
Phong Đạt nghe thấy tiếng bước chân, trái tim đập càng lúc càng nhanh,
cơ hồ vì sợ hãi và lo lắng gần như nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tiếng bước chân dừng lại, một giây sau lại tiếp tục tiến lên về phía
trước, hắn ta đang tiến về phía mui xe…phát hiện này khiến cho toàn thân Phong Đạt đông cứng, bịt chặt miệng, không dám thở mạnh, chỉ sợ tên đàn ông xa lạ kia biết mình đang nằm trong mui xe ô tô của hắn.
Nhưng mà sự tình không đơn giản như vậy, có lẽ số phận của Phong Đạt
luôn dính đến rắc rối và tại họa do chính mình tạo ra và do người khác
gây nên.
Chàng thanh niên khom người, mười ngón tay thon dài bấu vào mép mui xe, gọn gàng nhấc mui xe lên.
Khi nhìn thấy có một