Disneyland 1972 Love the old s
Vọng Tưởng Cuồng

Vọng Tưởng Cuồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324603

Bình chọn: 9.00/10/460 lượt.

giặt xong lại mang ra ban công phòng mình phơi, thần không biết quỷ không hay.

Chẳng qua, đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma.

Sáu giờ sáng, La Phi vẫn còn ngủ trên giường, ba cô gõ cửa đi vào mượn máy tính xách tay của cô chuẩn bị đi ra, bỗng ngẩng đầu lên thấy trên ngưỡng cửa sổ có treo áo sơ mi nam.

Ba La Phi a một tiếng: “ Phi phi, sao ngoài ban công phòng con lại có sơ mi nam?”

La Phi vốn đang ngủ trên giường, giật mình ngồi dậy, quay đầu nhìn, quả nhiên là cái áo sơ mi hôm qua mang về đang bay bay trong gió, vừa đập vào tầm mắt của người trong phòng. Vòng vo một hồi, trong đầu chợt lóe lên, nói: “A! Cái đó… Tháng này không phải con đã nhận được tiền thưởng rất nhiều sao? Cho nên con đã mua cái áo này làm quà tặng ba, nhưng vì có vết bẩn nên con muốn giặt sạch rồi mới đưa cho ba.”

Suy nghĩ của ba La Phi tương đối đơn giản, nên không suy nghĩ nhiều, chỉ xem xét rồi nói: “Con lãng phí vậy làm gì, tiền lương con bây giờ lại không nhiều, ba cũng không phải không có quần áo để mặc. Con xem cái áo sơ mi đó hình như là vải tơ tằm, chắc tốn nhiều tiền lắm!”

Ông La nói không sai, cái áo sơ mi kia thật sự là bằng tơ tằm, nên La Phi mới giặt bằng tay, sau lại phơi ở ban công nên không kịp lấy cất vào. Cô ha hả cười: “Cũng không tốt đến vậy đâu ba.”

Ông La lại nói: “Nhưng dù sao cũng là tấm lòng của con, nếu đã mua rồi giặt sạch rồi thì mang xuống dưới đưa cho ba, để ba mang thử xem có vừa không?”

La Phi khó khăn đem cái áo sơ mi của Trịnh Thiên Dã đưa cho ba. Cũng may quần áo Trịnh Thiên Dã đều là đồ tốt, giặt qua mấy nước cũng không cũ nên ông La cũng không nhận ra là áo cũ. Ông vui vẻ cầm áo vào phòng thử, một lúc sau mang thử áo rồi đi ra, nhìn La Phi kêu: “Hình như hơi dài.’’

La Phi đi ra vừa thấy, ba cô đang mặc áo sơ mi của Trịnh Thiên Dã, thực sự là dài cả một đoạn, tiện thể nói: “Vậy ba cởi ra đi, con đi đổi cái khác cho ba.”

Ông La có chút quyến luyến không buông tay sờ sờ chất liệu quần áo: “Giặt sạch rồi làm sao mà đổi, thôi quên đi, cái này chất liệu thoải mái, dài một chút cũng không sao.”

…Dạ

Áo bị ba cô lấy đi nên La Phi đương nhiên phải mua cho Trịnh Thiên Dã cái khác

Cô biết hành lý của anh mang theo không nhiều lắm, hiện tại thời tiết lại ấm đang ấm lên, có lẽ áo quần khoác mỏng lại càng ít, tuy Trịnh Thiên Dã kiên quyết không cần cô bồi thường lại áo sơ mi đó, nhưng lúc sau cô vẫn tự mình mua tặng anh, lôi kéo anh cùng đi trung tâm mua sắm.

Nhưng cô cũng không phải là người nhiều tiền, chỉ có thể đi những quầy giá cả phải chăng, lại mua thêm đôi giày, toàn thân trên dưới anh thay đổi hoàn toàn.

Dáng người Trịnh Thiên Dã cao ráo, quần áo dù nhãn mác bình thường, mặc trên người anh cũng rất phong độ. La Phi nhìn anh mặc quần áo mình mua, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác hài lòng nói không nên lời.

Trịnh Thiên Dã đương nhiên là vui mừng, nhưng vẻ mặt vừa cảm kích lại vừa có vẻ tự tránh thở dài nói: “Anh trước kia hình như anh chưa lần nào mua quần áo cho em, nghĩ tới anh lại thấy mình khí đó thật kém cỏi.”

La Phi cười: “Sao lại không có? Hai bộ đầm dạ hội đắt tiền trước đây anh mua cho em vẫn còn.”

Cô đang nói chính là lúc sinh nhật của Trịnh Thiên Dã.

Trịnh Thiên Dã vẫn còn áy náy: “Lễ phục thì tính làm gì, cũng không phải trang phục thường ngày.”

La Phi nhìn bộ dạng khổ sở của anh, cũng không biết phải an ủi thế nào, dù sao quan hệ lúc trước của hai người cũng không coi là bình thường.

Hai người túi lớn túi nhỏ từ trung tâm mua sắm đi ra, Trịnh Thiên Dã còn đang buồn. La Phi không yên tâm, đi theo anh đến phòng trọ của anh.

Từ lần trước đến giờ, cô không cùng anh lên đến phòng trọ, vào cửa sau, phát hiện so với phía trước càng bừa bộn, liền xăn tay áo, không nói gì mà giúp anh dọn dẹp.

Thật sự thì Trịnh Thiên Dã cũng không cố ý làm phòng trọ trở nên bừa bộn, nhưng căn phòng mười mét vuông, thật sự quá nhỏ, tùy tiện quăng đồ một cái sẽ thành một đống lộn xộn liền. Mặt khác một phần cũng vì La Phi, anh giả vờ không biết dọn dẹp, nếu La Phi có vào, nhìn đống lộn xộn này sẽ thương cảm anh hơn.

Trịnh Thiên Dã nhìn La Phi giúp mình dọn dẹp, anh lại cảm thấy không đành lòng nên đi theo sau phụ cô.

Căn phòng nhỏ hẹp nên hai người khó tránh khỏi việc tay chân đụng chạm nhau. Có lẽ lúc này nỗi đau đã được buông lơi, đã trở thành sự đùa vui, trêu chọc lúc nào không hay. Đang đùa nghịch, bất cẩn cả hai đều té ngã trên giường.

Thân thể kề cận, ánh mắt giao nhau, phá vỡ sự im lặng, bầu không khí ám muội nhanh chóng tràn ngập căn phòng. Trịnh Thiên Dã nhìn La Phi, tay không tự giác xoa nhẹ mặt cô, thì thầm gọi tên cô.

Vì bầu không khí đầy ám muội này, trái tim La Phi đập mạnh liên hồi, cô biết tình huống hiện tại rất nguy hiểm, nhưng Trịnh Thiên Dã đang gần kề cô, khiến tình cảm vốn che dấu bấy lâu nay của cô bị khơi nguồn. Cô không thể không thừa nhận, cô có tình cảm với anh, thời điểm này cô nguyện ý bản thân như con thiêu thân lao đầu vào lửa.

“Anh…” La Phi do dự mở miệng, nhưng lại không biết phải nói gì.

Trịnh Thiên Dã trong lúc tim đập mạnh, loạn nhịp hồi phục tinh thần, đ