
người bạn viết thư trao tay của tôi hồi cấp một. Trong ấn tượng của tôi anh ấy vừa đen lại vừa gầy, nhưng hôm nay…
Sau khi ở chung cùng anh tôi mới biết được, thì ra mỗi năm anh đều đến trường học thăm tôi, nhưng chỉ là đứng từ xa ngắm nhìn. Bởi vì anh vẫn luôn tự ti cảm thấy anh không xứng với tôi.
Từ khi biết tôi hẹn hò với Ôn Húc, anh không còn đến thăm tôi nữa. Sau này anh đi du học, với những nỗ lực của mình anh đã trở thành một bác sĩ khoa tim mạch nổi tiếng. Thật ra anh đã được tiến cử đến làm việc tại một bệnh viện ở nước ngoài, nhưng sau khi nhận được tin tôi gặp chuyện không may, anh dứt khoát vứt bỏ tất cả quay trở về.
Tình yêu của anh sâu sắc, trầm lắng, lẳng lặng chờ đợi ngày khai hoa.
Ở bên cạnh Chu Du, tôi cảm thấy rất hạnh phúc. Chu Du chăm sóc tôi rất chu đáo, sau khi kết hôn nửa năm tôi đã mang thai. Biết được tin, anh nhảy cẫng lên vui mừng tựa như đứa trẻ.
Vào giây phút sinh nở, anh vẫn luôn bên cạnh tôi, chạy đôn chạy đáo lo cho mẹ tròn con vuông đến nỗi khi con vừa sinh ra anh chẳng có thời gian nhìn nó. Cuối cùng tôi cũng hiểu được, tình yêu thật sự của tôi đến muộn.
Vào ngày sinh nhật ba tuổi của Chu Thuyền, tôi cùng con trai đến trung tâm mua
sắm mua quà cho nó. Thằng bé rất hiếu động, không ngừng chạy tới chạy lui. Tôi mệt thở đuổi theo sau.
“Chu Thuyền, con còn chạy loạn nữa là mẹ đưa con về ngay đấy.”
Rốt cuộc thằng bé cũng dừng lại, bàn tay mũm mĩm kéo chân tôi: “Mẹ, phụ nữ các người thật phiền phức, mang giày cao gót chạy không được thì đừng mang.” Thằng bé bắt chước ngữ khí của Chu Du, tôi thật vừa bực mình vừa buồn cười.
Bế con trai lên rồi hôn má nó, Chu Thuyền ghét bỏ hất mặt tránh: “Con là đàn ông, mẹ không thể ở nơi công cộng mà hôn con như thế, con xấu hổ chết.”
Vừa định mở miệng, ngẩng đầu lên thì chợt nhìn thấy Ôn Húc ở trước mặt. Mấy năm nay tôi đã không còn cố ý tránh mặt anh, nổi đau kia đã sớm chôn vùi, cuộc sống hiện tại trôi qua trong yên bình.
“Đã lâu không gặp.” tôi nhỏ giọng lên tiếng.
Đôi môi anh khô nứt, ánh mắt anh nhìn xuống Chu Tuyền. Chu Thuyền hơi giãy dụa, trượt từ người tôi xuống, tự sửa sang lại áo quần nghiêm chỉnh.
“Chu Thuyền, con chào chú đi.”
“Cháu chào chú.” Chu Thuyền kéo tay tôi
“Chào cháu.” Thanh âm run run chua chát
“Mẹ, con muốn đi tiểu.” Tôi gật đầu, rồi quay sang nói với Ôn Húc: “Ngại quá, em đi trước đã.”
Lúc dẫn Chu Thuyền đến phòng vệ sinh, tôi hơi nghiêng người, nhìn thấy Ôn húc vẫn đứng đằng kìa, dáng vẻ có chút cô đơn.
“Mẹ, con không muốn vào toilet nữ!” Chu Thuyền gào lên, tôi cấp tốc mang nó vào.
Có một số người, có một số việc rồi cũng sẽ qua đi.Hạnh phúc của tôi chỉ vừa mới bắt đầu.
Ngày đầu hè, từng làn gió nhẹ thoảng qua, trông sân thoang thoảng hương mộc lan. Những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm, Tịch Hạo Trạch vừa từ bên ngoài trở về, căn nhà yên tĩnh.
Anh thay quần áo xong đi vào phòng ngủ thì thấy hai con đang ngon giấc ngủ say. Dáng ngủ của Tịch Lạc rất thục nữ, hoàn toàn tương phản với anh trai, chăn gối đã sớm bị cậu bé đạp xuống. Tịch Hạo Trạch vuốt trán con trai rồi cẩn thận đắp lại chăn.
Nét mặt của hai đứa đã dần rõ ràng, Tịch Hàm càng ngày càng giống Sơ Vũ, nhất là đôi mắt, những lúc con trai nhìn anh cười, tựa như nụ cười Sơ Vũ dành cho anh hôm hôn lễ.
Tịch Hạo Trạch mỉm cười, cúi đầu hôn lên trán cậu bé. Nhẹ nhàng ra khỏi phòng, anh đi đến căn phòng luyện tập cuối hành lang, bên trong lờ mờ truyền đến tiếng nhạc trầm bổng, anh dừng chân lẳng lặng lắng nghe. Cho đến lúc âm nhạc dừng lại, anh mới mở cửa ra.
Sơ Vũ đang gập eo uốn dẻo, Tịch Hạo Trạch từng bước tiến lại bên cạnh. Anh nhìn xuống, trên bụng cô vẫn còn lưu lại những đường nứt dài sau khi mang thai.
Tiếng đàn tranh Giang Nam nhẹ nhàng du dương, hai người đều không nói gì.
Ánh mắt Tịch Hạo Trạch vẫn bất động, Sơ Vũ thở ra, chuẩn bị xoay người đứng lên, nào ngờ, có lẽ là do khí lực của người nào đó quá mạnh mẽ, chân cô hơi trượt, nhất thời luống cuống, bên hông bỗng dưng được một vòng tay ấm áp ôm lấy.
Tịch Hạo Trạch giữ chặt cô, hai người ngã xuống đệm tập. Anh thuận thế ôm cô vào lòng, Sơ Vũ nghe thấy hơi thở quen thuộc, hơi bối rối. Anh chậm rãi cúi xuống bên tai cô: “Sơ Vũ, kỳ thi khảo sát của anh bao giờ mới được thông qua?” Giọng điệu có chút tủi thân, anh cố ý dùng chiếc cằm nhọn cọ cọ bên gáy cô.
“Sơ Vũ.” Anh thì thào gọi tên cô, tay vuốt xuống chiếc bụng phẳng lỳ, bàn tay thô ráp mơn man trên da thịt cô, Sơ Vũ nhất thời cảm thấy ngứa nhột khó chịu, cô thầm hít một hơi.
“Em vẫn chưa hết giận à?”
Sơ Vũ mím môi, hàng mi dài khẽ chớp, tay chân hơi luống cuống. Lần trước Tịch Hạo Trạch bị ốm, hai người đã tâm sự nỗi lòng cùng nhau, ở ngoài mặt tuy là đã hòa giải, nhưng hơn phân nửa trái tim của cô đã dành cho hai đứa con, tình cảm dành cho anh chỉ còn một chút mà thôi.
“Sơ Vũ, anh xin nghỉ phép hai tuần, không phải em vẫn luôn muốn đến Lệ
Giang sao?” Thanh âm dịu dàng có chút bất đắc dĩ.
Sơ Vũ thở nhẹ, cố gắng ngồi dậy, cô ngước mắt nhìn anh, khóe miệng nở nụ cười: “Anh…”
Lời còn chưa nói ra, chợt nghe thấy tiế