
này đang là giờ cơm, trong quán rất ồn ào.
Sơ Vũ ăn cơm thịt bò, Tôn Hiểu Nhiên ủ rũ ngồi đối diện nhìn cô, trong lòng băn khoăn . Sáng nay thức dậy, nhìn thấy vẻ mặt anh mình, cô đã biết xảy ra chuyện.
“Sơ Vũ, chuyện tối hôm qua…”
Sơ Vũ im lặng, gắp miếng thịt bò chậm rãi ăn .
“Sơ Vũ ” Đôi mắt Tôn Hiểu Nhiên dần dần đỏ lên: “Tớ cũng không biết Triệu Vũ Vi sẽ làm như vậy… Cậu đừng giận.” Cô lắc lắc tay Sơ Vũ, muốn Sơ Vũ nói chuyện, Sơ Vũ đã giúp cô, cô biết Sơ Vũ sẽ tha thứ cho cô.
Sơ Vũ đặt đũa xuống: “Hiểu Nhiên, tớ không giận .” Cô nhìn vào mắt Hiểu Nhiên rồi thở dài: “Chỉ là tớ có chút thất vọng thôi.”
“Sơ Vũ, ngày hôm qua tớ hình như cảm giác được có một người đàn ông…” Tôn Hiểu Nhiên tinh tế quan sát vẻ mặt cô, do dự hỏi: “Anh ta là ai vậy?”
“Chú của một cô bé học trò tớ.”
Tôn Hiểu Nhiên cảm thấy hứng thú, nếu có thể giúp được cô và Sơ Vũ thoát khỏi an toàn thì có lẽ thân phận người này nhất định không đơn giản: “Sơ Vũ, thế anh ta làm gì?”
Sơ Vũ yên lặng ăn mấy miếng cơm, rồi nói: “Quân nhân.”
Ánh mắt Tôn Hiểu Nhiên phút chốc sáng ngời: “Cấp bậc gì ?”
Chiếc đũa trong tay rơi xuống, cô hơi nghiêng nửa mặt, ánh mắt ảm đạm, mày cau lại: “Tớ không rõ.”
“Aiz.” Tôn Hiểu Nhiên thản nhiên lên tiếng:”Vũ đoàn của cậu còn tuyển dụng giáo viên không?”
Sơ Vũ đột nhiên nghẹn ho, tối hôm qua cô đã ho một đêm, bây giờ ngực vẫn rất đau. Hôm nay thức dậy có chút bị cảm. Tôn Hiểu Nhiên đưa cho cô cốc nước, cô uống mấy ngụm rồi chậm rãi nói: “Gần đến năm mới , vũ đoàn cũng nghỉ vài ngày, bây giờ không có tuyển giáo viên mới .”
Chẳng qua Sơ Vũ không nghĩ rằng lần này cô bị cảm nặng đến vậy. Tưởng rằng buổi tối uống thuốc rồi sẽ khỏi, không ngờ ngày hôm sau, lúc cô đi làm, cả người đau nhức chân tay cũng rã rời, phải xin phép nghỉ. Chuyện này làm đoàn trưởng phải tìm giáo viên thay thế, cô đã giới thiệu Tôn Hiểu Nhiên dạy thay mấy tiết.
Sơ Vũ bị sốt hai ngày, cuối cùng đành phải đi đến bệnh viện truyền nước. Bình thường cô rất ít khi bị ốm , cảm, ho, hay các bệnh lặt vặt, nhưng lần này không hiểu sao đột nhiên lại đổ bệnh. Hàn Đức Quần ra ngoài chạy xe, trong nhà không có ai chăm sóc. Cũng may truyền hai bình nước, đêm đó đã hạ sốt, chỉ có sắc mặt còn chút xanh xao.
Buổi tối, cô gọi điện thoại cho Tôn Hiểu Nhiên: “Hai hôm nay thế nào? Có mệt không?”
Tôn Hiểu Nhiên đang nằm trên giường nói: “Không có, bọn mình bình thường luyện tập cũng mệt vậy thôi, haiz, chỉ tiếc là không gặp được anh quân nhân kia.” Không khỏi có chút buồn bực không vui.
“Anh ta có cái gì tốt mà xem ?”
“Anh ta đã kết hôn chưa, để tớ còn theo đuổi.”
Sơ Vũ khẽ động khóe miệng, muốn nói ra gì đấy nhưng nghĩ lại thôi, cái gì cũng không nên nói, sau đó cùng cô ấy tám chuyện vài câu rồi tắt máy. Cô nghĩ đến chuyện tối đấy, cảm thấy thật buồn cười, có lẽ, anh ta chỉ nhất thời hứng lên mà thôi.
Sau đêm Tịch Hạo Trạch nói thẳng ra với Sơ Vũ thì nhận được mệnh lệnh của cấp trên. Bão tuyết ở miền nam làm giao thông hoàn toàn tê liệt. Cấp trên yêu cầu bọn họ đêm đấy phải tập kết, đúng tám giờ xe lửa xuất phát đến thành phố J.
Xe lửa chạy ầm ầm về phía trước, áo khoác Tịch Hạo Trạch banh ra, môi mím chặt, khuôn mặt nghiêm nghị nhìn ra bầu trời đen kịt ngoài cửa sổ.
Giang Dịch Hiền từ toa sau đi đến ngồi xuống đối diện trước mặt anh: “Đội trưởng Tịch, đang nghĩ cái gì vậy?” Giang Dịch Hiền và Tịch Hạo Trạch cùng lớn lên trong một đại viện, hai người quen biết từ bạn học cho đến chiến hữu, bao nhiêu năm giao tình, bây giờ Tịch Hạo Trạch đang phục vụ trong quân đoàn 31, anh ta ở quân đoàn 12. Lần này quân khu điều động vài đoàn trợ giúp. Vừa hay hai người đụng phải.
“Mấy hôm trước Tôn Liêm đã nghỉ hưu.” Giang Dịch Hiền dừng một chút: “Nhớ ngày đó lúc chúng ta vẫn là tân binh, cũng đã gây cho ông ta không ít chuyện.”
“Đúng rồi, ông ta nói, lần sau cậu đến gặp ông ta hãy mang theo con dâu đến, bằng không ông ta cũng chẳng thèm gặp cậu.”
Tịch Hạo Trạch vuốt chiếc cằm lạnh băng, khóe miệng nhếch lên: “Cậu yên tâm, cậu bây giờ hãy chuẩn bị quà cáp để đón chị dâu đi là vừa rồi.”
Giang Dịch Hiền giật mình, vừa mới chuẩn bị tra hỏi thì đúng lúc một quân nhân bước nhanh tới, chào theo nghi lễ: “Báo cáo đội trưởng, tham mưu trưởng tìm ngài.”
Một đêm ngồi tàu, sáng sớm hôm sau đã đến tỉnh J. Xuống tàu, các quân nhân vác túi, cầm xẻng, chờ xuất phát. Các đội trưởng đứng ở phía trên chỉ đạo công việc, sau đó đi lên trước.
Tuyết rơi rất nhiầu, đi hơn hai mươi km, cuối cùng cũng đến vùng giao thông trọng điểm của thành phố J. Đường cao tốc tắt nghẽn, một dãy xe kéo dài cả trăm mét nối đuôi nhau chờ đợi.
Hàng năm vào lúc này là thời gian xe lưu thông nhiều nhất, năm nay lại gặp một trận tuyết rơi dày, nên lại càng tệ hơn.
Điều kiện thời tiết rất khắc nghiệt, các quân nhân làm việc đến ướt đẫm cả người.
Tịch Hạo Trạch dẫn theo vài chiến sĩ cào tuyết dưới xe. Bị kẹt một đêm, mọi người đều rất lo lắng. Họ một bên phải ai ủi ổn định tâm trạng người dân, một bên phải làm việc để bảo đảm nhanh chóng giải quyết vấn đề kẹt xe.
Cả một ngày, họ chỉ ăn vài cái