XtGem Forum catalog
Vũ Điệu Của Trung Tá

Vũ Điệu Của Trung Tá

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323662

Bình chọn: 9.5.00/10/366 lượt.

đôi môi khô nứt, gắng gượng để nước mắt không chảy xuống, giọng nói đau thương nhưng lại kiên định khó có thể lay chuyển: “Làm thế nào thì chúng ta có thể ly hôn?”

Cô từng nghĩ rằng tình yêu có thể từ từ vun vén , cô từng tin rằng chung sống cùng nhau lâu dài thì sẽ nảy sinh tình cảm.

Tịch Hạo Trạch sững sờ.

Ngón tay buông lỏng, chiếc thìa rơi xuống bát phát ra âm thanh chói tai, nước canh bắn tung tóe văng lên ngực anh để lại một mảng loang lỗ vết dầu mỡ trên áo.

Máu trong người anh như sôi trào, ngay cả khi đứa bé không còn anh cũng không sốc như khi nghe câu nói đó: “Sơ Vũ, anh chưa bao giờ nghĩ rằng chúng ta sẽ có ngày đó.”

Cô cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày như vậy. Giây phút cô biết được mình đang mang thai, tự đáy lòng cô tràn đầy phấn khởi muốn cùng chia sẻ với anh, nhưng cũng chỉ được vài phút ngắn ngủi, cô như rơi từ trên trời xuống mặt đất, thế giới đó bỗng nhiên sụp đổ. Tận mắt chứng kiến anh và Tô Y tay trong tay, còn mất đi đứa con chưa kịp chào đời nữa, tất cả như một nhát dao đâm sâu vào tim cô.

Cô nhẹ nhàng nói: “Em cũng hy vọng rằng em chưa hề biết gì cả, như vậy em còn có thể tự mình dối lòng cùng anh đi tiếp. Dù sao…” Cô hít thật sâu: “Dù sao anh cũng đã ở bên cạnh em trong thời gian em khó khăn nhất.”

“Anh có thể không yêu em, nhưng sao anh có thể xem em là vật thế thân chứ.“Cô bình tĩnh nhìn anh, chần chừ một lúc cuối cùng cũng thốt ra được những lời tận sâu trong đáy lòng.

Giọng anh có chút cứng nhắc: “Sơ Vũ, em không phải là vật thế thân.”

“Không phải là vật thế thân,vậy chẳng lẽ là tình yêu?” Sơ Vũ tự giễu nói, đôi mắt to tròn nhìn anh: “Em chỉ là một sinh viên nghèo, gia đình tầm thường không có địa vị, có lẽ cũng chỉ là loại phụ nữ để anh vui đùa. Anh kết hôn với em, nhà anh không hề phản đối, lúc ấy em đã cảm thấy kỳ lạ, nhưng bây giờ em cũng đã hiểu được, có lẽ họ không đồng ý Tô Y, mà anh đã ba mươi vẫn chưa lập gia đình, em chỉ là người xuất hiện đúng lúc mà thôi.”

Tất cả đã sáng tỏ, cô không muốn tin vào sự suy đoán của mình nhưng cuối cùng vẫn không thể không tin được…

Nói ra những lời này, ruột gan cô như bị giày xéo, từng hơi thở của cô như có vô số kim đâm vào ngực, đau không thở nổi.

“Nếu con vẫn còn, có lẽ em sẽ vờ như tất cả đều chưa xảy ra, vì con em có thể hi sinh bản thân. Anh cũng biết, lúc em năm tuổi mẹ đã bỏ rơi em, em vô cùng ao ước có một mái ấm gia đình.” Cô vô thức đưa tay vuốt bụng, Tịch Hạo Trạch bỗng chú ý đến động tác nho nhỏ của cô, ánh mắt đau đớn.

“Nhưng hiện tại con đã không còn, tất cả cũng không còn ý nghĩa gì nữa rồi.”

Tay anh siết chặt tay thành nắm đấm: “Chuyện ly hôn em không cần nói nữa, anh sẽ không đồng ý.”

Sơ Vũ trợn tròn mắt, cắn môi: “Không phải tất cả mọi chuyện đều phải dựa theo kịch bản của anh mà diễn.”

“Ba mẹ sẽ không đồng ý.” Và dĩ nhiên anh cũng sẽ không đồng ý, ánh mắt thâm sâu nhìn cô: “Chúng ta là quân hôn.”

Quân hôn…

Cả người cô ủ rũ xuống, lòng ảm đảm, thì thầm: “Hôn nhân như vậy thì có ý nghĩa gì chứ? Cũng chỉ là ngục tù mà thôi.” Im lặng một lúc, Tịch Hạo Trạch đặt bát xuống, bỗng nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của cô: “Anh hãy để em đi, buông tha cho em như vậy cũng chính là buông tha cho anh.”

“Sao em biết được như vậy chính là buông tha cho anh?” Tịch Hạo Trạch thì thào hỏi ngược lại, ánh mắt ấy Sơ Vũ chưa bao giờ nhìn thấy được, có lẽ cô vẫn luôn khát khao tìm kiếm.

Nằm viện một tuần, mỗi ngày Tịch Hạo Trạch vẫn đến đây, anh luôn cố bắt chuyện cùng cô, nhưng Sơ Vũ tựa như cái gì cũng không nghe cái gì cũng không thấy, không nói, không cười.

Chỉ đôi khi, Trần Lộ Hà hoặc là người của Hàn gia đến cô mới bắt đầu nói vài câu. Từ đêm đó trong lòng Sơ Vũ đã dựng lên một bức tường dày ngăn cách Tịch Hạo Trạch, cánh cửa trái tim nếu như đã đóng lại thì rất khó để mở ra.

Vào một buổi sáng, Sơ Vũ ngồi tựa trên đầu giường, ánh mắt mờ mịt nhìn ra ngoài cửa sổ .

Khi bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, cô vẫn ngồi yên không động đậy.

“Sơ Vũ” Nam Thư Mân một tay cầm theo hoa bách hợp, một tay cầm theo bình giữ nhiệt.

Sơ Vũ chậm rãi quay người lẳng lặng nhìn bà.

Nam Thư Mân không biết phải nói gì, nhìn khuôn mặt con gái xanh xao gầy gò, mắt lõm sâu, bà rất đau lòng. Lúc sau, bà định nói nhưng rồi lại thôi, chỉ bảo: “Ta có đem canh đến cho con.”

Sơ Vũ nghiêng qua, nheo mắt lại. Nam Thư Mân thấy cô như vậy cũng chỉ lặng lẽ múc canh ra, cẩn thận thổi nguội.

“Sơ Vũ, con nếm thử đi?” Đôi mắt bà đã phiếm hồng.

Sơ Vũ không trả lời.

Nam Thư Mân ngước mắt, giọng chan chát: “Nếu bây giờ con muốn rời đi, ta có thể giúp con.”

Ngón tay trong chăn hơi run lên, ánh mắt Sơ Vũ chua xót. Hôm trước Lý Tú Vân đến thăm cô, trong lúc vô tình đã nói ra lời thật lòng: “Tiểu Vũ, sao số của con lại khổ như vậy chứ.” Khi đó, cô rất muốn ôm Lý Tú Vân khóc thật to, khóc cho hết những nổi uất ức trong lòng, nhưng cô đã cố nhịn xuống. Lúc này đây nhìn Nam Thư Mân, đây là mẹ ruột cô, là người đã mang thai chín tháng mười ngày sinh ra cô, là người cô có thể tâm sự nỗi lòng nhưng tất cả cũng chỉ là ảo tưởng.

Cô hơi nhếch môi, cửa ph