
tóc của nàng, biến thành mấy tiếng kêu đau.
Được rồi, ở trước mặt sống chết, nàng khuất phục một lần không sao cả.
Hướng Tiểu Vãn chịu đựng đau khoan tim, ngửa đầu hướng về phía Huyền Mộc chân
chó (nịnh bợ) cười một tiếng. “Huyền Mộc đại hiệp, tha mạng.”
Huyền Mộc sửng sốt, đáy mắt thoáng qua vẻ phức tạp. Bất quá, hắn không muốn bỏ
qua cho Hướng Tiểu Vãn. Tay níu lấy tóc Hướng Tiểu Vãn, dùng sức lần nữa.
Mẹ nó, lần này Hướng Tiểu Vãn liều mạng.
Trời giết chết Huyền Mộc này đi, thế nhưng cứng mềm không ăn, tốt lắm, xem
tuyệt chiêu của nàng.
Sưu sưu sưu ——
Hướng Tiểu Vãn từ Huyền Mộc phất tay rơi xuống, nàng lấy ra đao nhỏ cất giấu
trong áo, lướt về phía Huyền Mộc.
Huyền Mộc ngẩn ra, đưa ra hai ngón tay kẹp phi đao lại, động tác hời hợt, một
bộ thong dong.
Hướng Tiểu Vãn tuyệt vọng. A, ông trời đáng chết, chẳng lẽ ông muốn diệt ta
sao? Ta —— không —— phục ——
Oanh ——
Lúc này, bầu trời vang lên một đạo sấm sét.
Hướng Tiểu Vãn bị dọa sợ đến sắc mặt tái nhợt, một câu không phục dấu ở trong
lòng, cũng từ sấm sét này chấn không còn.
Ô ô, ông trời già, coi như ông muốn giết ta, cũng không cần dùng phương pháp
hành hạ như vậy, ông đổi lại sảng khoái được không, sấm này tại sao không rơi ở
trên người Huyền Mộc, tại sao.
Nước mắt trong mắt giống như chuỗi hạt đứt dây, thế nào cũng không ngừng được.
Ô ô, nàng trêu ai ghẹo ai, nàng bất quá là muốn sống thật tốt ở cổ đại này
thôi, tại sao khó khăn như vậy, tại sao mọi người đều muốn nàng chết, tại
sao...
Càng nghĩ, càng thương tâm, nguy hiểm gì nàng cũng không hề để tâm, ra sức
khóc.
Huyền Mộc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Hướng Tiểu Vãn cực kỳ bi ai, trong lòng
rất không đành lòng, rõ ràng không muốn giết nàng, nhưng hắn lại không khống
chế được tâm tình của mình, thật giống như có một bàn tay to kéo động ý chí của
hắn, không để hắn làm chủ.
Hai mắt Huyền Mộc rõ ràng chốc lát, nhưng rất nhanh, liền bị hận ý đỏ bừng bao
phủ, hắn giơ tay lên, đánh về phía Hướng Tiểu Vãn khóc thút thít, một chưởng
này, ẩn chứa toàn bộ công lực của hắn, rơi vào trên người Hướng Tiểu Vãn, tuyệt
đối chết không toàn thây.
Một chưởng kia, càng ngày càng gần, đang trong nháy mắt rơi xuống, một mạt bóng
tối từ trên trời giáng xuống, tốc độ nhanh đến có thể so với tia chớp, chưởng
của Huyền Mộc bị người nọ chặn lại, nhẹ nhàng bóp, chỉ nghe được Huyền Mộc phát
ra tiếng vang thống khổ, bóng đen cũng không thèm nhìn hắn một cái, kéo qua
Hướng Tiểu Vãn khóc rống trên đất tung người rời đi.
Hướng Tiểu Vãn bị người áo đen kia kẹp ở nách, đè nàng thiếu chút nữa muốn ói.
“Đại, đại, đại hiệp, có thể đổi lại vị trí hay không.” Mang theo thanh âm nức
nở sợ hãi nói.
Quá tối, nàng xem không rõ bộ dạng bóng đen kia, bất quá bắp thịt mất thăng
bằng, chen lấn làm đau nàng. Trong lòng âm thầm hô. Người nọ là cứu nàng hay
muốn giết nàng, kẹp như vậy, nàng sợ qua không được bao lâu, sẽ ngủm.
Người áo đen ngừng lại,
lông mày nhướng lên, lạnh lùng nhìn Hướng Tiểu Vãn.
Hướng Tiểu Vãn bị nhìn đến tê dại da đầu, thầm nghĩ: người này không phải là
muốn giết nàng thật chứ? Quả thật là có bệnh, muốn giết nàng còn cứu nàng làm
gì, biến thái. Người cổ đại, đều là một đám không thể dùng tư tưởng thông
thường để hiểu.
“Đại... đại... đại hiệp, ngài có thể không nhìn ta như vậy được không? mặc dù
ánh mắt của ngài rất từ ái, nhưng mà ta sợ.” Hướng Tiểu Vãn nghẹn ngào nói, ô
ô, tay đau quá, ngực cũng rất đau.
Người áo đen nhếch miệng cười một tiếng, dưới ánh trăng vàng, mơ hồ có thể nhìn
thấy một bộ răng vàng khè của ông ta. Hướng Tiểu Vãn bình tĩnh trong chốc lát,
miệng răng vàng này, là được chế tạo bằng vàng thật nha.
“Hay thật, số lượng rất lớn.”
“Ngươi nói cái gì?” Người áo đen dùng thanh âm khàn khàn lạnh lùng hỏi Hướng
Tiểu Vãn.
“Hắc hắc, ta đang nói đại hiệp ngài mạnh khỏe nha, nhìn ngài thân thủ bất phàm,
vũ khí hiên ngang, nhất định là danh chấn giang hồ, cao nhân tiền bối, Huyền
Mộc ở trước mặt của ngài tựa như con kiến nhỏ một dạng, chỉ cần đại hiệp ngài
đưa tay ra chỉ một cái là có thể bóp chết hắn.”
Người áo đen răng vàng nghe lời nói của Hướng Tiểu Vãn rất là thực dụng, nhếch
miệng lên, một ít răng vàng trong miệng phát ánh sáng trong đêm như chớp
giật.”Tiểu cô nương, ngươi thật biết điều, không uổng công lão phu cứu ngươi
một mạng. Không tệ.”
Hướng Tiểu Vãn nhìn răng vàng, thân thể đã run một cái, kiềm chế hạ dạ dày cuồn
cuộn của mình, nói: “Đại... đại hiệp, mặt đường phía trước đây, ta nhận ra
được, hay là đại hiệp đưa ta tới đây được rồi, tiểu nữ tử sau khi trở về, nhất
định sẽ báo đáp ân cứu mạng của đại hiệp.”
Người áo đen thấy bộ dạng run rẩy của Hướng Tiểu Vãn, không khỏi nhíu mày quát
lên: “Sợ cái gì, bày ra chút khí thế đi chứ, thật là vô dụng.”
Đại thúc, ông nói như vậy mà nghe được sao, ông cũng không phải là ta, ta ở
trước mặt ông, làm sao mà còn có thể có khí thế chứ?
Tuy Hướng Tiểu Vãn không phục, nhưng vì khí thế sắc bén của người áo đen, nàng
chỉ có nhắm mắt cố làm ra vẻ. “Vị Bàn Tử này, ông... là ... đánh ... kia ...
t