
u không tiêu tan.
Bên trong phòng Hướng Tiểu Vãn thật vất vả có cơ hội lấy hơi, nàng lật người,
đang muốn xuống giường lau trơn trợt trên người, không ngờ vừa mới động, liền
bị Độc Cô Diễm kéo chân lại, trọng tâm thân thể của nàng không vững, nặng nề đè
trên người của Độc Cô Diễm.
Vị trí ngồi xuống, đúng lúc là chống đỡ ở phía trên ‘đại gia hỏa’ của Độc Cô
Diễm.
Hướng Tiểu Vãn giận trừng mắt nhìn Độc Cô Diễm một cái, muốn nói gì, lại bị bàn
tay nóng bỏng của Độc Cô Diễm nắm chặt hông của nàng.
# đã che giấu #
“Ư... chàng...” Lời nói tiếp theo của Hướng Tiểu Vãn, tất cả đều bị Độc Cô Diễm
ra sức chiếm đoạt, tất cả đều biến thành tiếng ngâm nga mắc cỡ.
Đang lúc Độc Cô Diễm và Hướng Tiểu Vãn đánh cho nóng bỏng, bên trong phủ tướng
quân vang lên từng trận xôn xao. Một thủ lĩnh ám vệ vội vàng chạy về phía phòng
của Độc Cô Diễm, gấp gáp gõ cửa.
“A... Ư... Ô...” Từng trận thanh âm làm người ta đỏ mặt tới mang tai truyền đến
trong tai ám vệ đó, ám vệ kia cả kinh miệng đều đủ nhét vào một quả trứng.
Kia, kia, giống như là thanh âm phu nhân? Phu nhân, trở lại rồi?
Mặc dù ám vệ kia dừng động tác lại, nhưng một ít thanh âm mới vừa rồi, đã quấy
đến hai người chiến đấu hăng hái bên trong.
Hướng Tiểu Vãn mắc cỡ đỏ mặt đẩy Độc Cô Diễm ra, toàn thân cũng dùng chăn bao
lại.
Độc Cô Diễm đang cao hứng, bị quấy nhiễu, dục vọng trong cơ thể không có cách
nào phát tiết, giận đến mức hắn oán niệm sâu đậm đối với người gõ cửa.
Nếu một hồi nữa không phải chuyện rất quan trọng, hắn nhất định hung hăng phạt
người phá hư chuyện tốt của hắn kia.
Độc Cô Diễm khoác áo bước xuống giường, mở cửa hung hăng nhìn chằm chằm người
nọ. “Chuyện gì?”
Ám vệ kia nhìn gương mặt lạnh băng chưa thỏa mãn dục vọng của Độc Cô Diễm,
không khỏi cúi đầu yếu ớt nói: “Dạ, tướng quân, thuộc hạ không phải là cố ý
quấy rầy ngài và phu nhân ân ái, thật sự là sự tình liên quan trọng đại, Huyền
Thanh đã trở về, hắn nói hắn có tin tức của Ngũ thiếu gia.”
Độc Cô Diễm vừa nghe, hai tròng mắt thoáng qua một mạt phức tạp. Hoa nhi? Nó...
Ám vệ kia nhìn sắc mặt Độc Cô Diễm đột nhiên bi thống, vẻ mặt khó hiểu.
Lúc này, Hướng Tiểu Vãn bên trong phòng khoác áo đi ra. Nàng nhẹ nhàng cầm tay
Độc Cô Diễm, giống như là cho hắn an ủi. “Phu quân, ta với chàng cùng ra ngoài
xem một chút.”
Hướng Tiểu Vãn biết, Độc Cô Diễm có chút không dám đối mặt chuyện của Độc Cô
Hoa, hắn sợ nghe được Độc Cô Hoa thật không phải con trai hắn. Nhưng chuyện bày
trước mắt, bọn họ bất kể nói thế nào, cũng phải đi đối mặt.
Độc Cô Diễm lẳng lặng nhìn Hướng Tiểu Vãn, mà Hướng Tiểu Vãn là mỉm cười gật
đầu đối với hắn.
Coi như không phải là con trai ruột chân chính của mình, nhưng nuôi ba năm nay,
về tình cảm đã sớm xem Hoa nhi thành con trai ruột rồi, bất kể có phải là con
trai của Độc Cô Diễm hắn hay không, hắn cũng sẽ không bỏ rơi Hoa nhi.
Độc Cô Diễm trong ánh mắt ôn nhu của Hướng Tiểu Vãn giương môi mỉm cười, thống
khổ đè ở trong lòng hắn thật lâu, hôm nay cuối cùng nhạt rồi, tất cả, đều là
nhờ có Vãn Nhi.
Độc Cô Diễm cầm ngược tay Hướng Tiểu Vãn, cùng nàng cất bước đi tới viện trước,
dọc theo đường đi hai người cũng nhìn nhau, thật thâm tình.
Ám vệ phía sau bọn họ, trợn tròn mắt. Khóe miệng lẩm bẩm nói: “Phu nhân trở về,
tướng quân liền sống lại, phu nhân quả nhiên chính là sát tinh trong đời tướng
quân.”
Phòng khách, mặt Huyền
Thanh không có chút máu nào, nhưng mà so với lúc ở Vô Cực Môn thì thương thế
của hắn đã được điều chỉnh rất tốt rồi.
Khi Độc Cô Diễm kéo Hướng Tiểu Vãn bước ra, hai mắt Huyền Thanh đỏ lên, quỳ gối
trước mặt Độc Cô Diễm. “Tướng quân.”
Độc Cô Diễm đỡ hắn dậy, nói: “Huyền Thanh, ngươi bị thương thế nào? Huyền Mộc
đâu?”
Vừa nghe đến Huyền Mộc, Huyền Thanh liền nhớ tới cảnh Huyền Mộc đỡ kiếm cho
hắn, hai mắt càng thêm đỏ. “Tướng quân, Huyền Mộc chết rồi.”
Kế tiếp, Huyền Thanh liền đem ngày đó ở Vô Cực Môn nói ra hết thảy, khi hắn nói
đến Đệ Nhất Công Tử, thì Độc Cô Diễm sớm đã đoán được Đệ Nhất Công Tử Thượng
Quan Dạ sẽ làm như thế, cũng không có quá nhiều kinh ngạc, ngược lại Hướng Tiểu
Vãn kêu lên một tiếng.
囧Đệ Nhất Công Tử là một đại nhân vật thần bí như vậy,
nàng biết mà, người này làm sao có thể xuất hiện bất thình lình đây, thì ra là
như thế.
Đúng rồi, bọn Sương nhi đâu? Vì sao từ lúc nàng trở lại đến bây giờ, cũng không
thấy bốn tiểu tử kia? Còn nữa, người hầu của phủ tướng quân sao lại không thấy?
Trong chính sảnh, ánh mắt của mọi người cũng rơi vào trên người Hướng Tiểu Vãn,
nhìn sắc mặt nghi ngờ của nàng lúc này, tất cả mọi người hiểu nàng đang suy
nghĩ gì.
Độc Cô Diễm nắm chặt tay Hướng Tiểu Vãn, cũng không nói lập tức nói với nàng
hết thảy, mà là tính toán định ở trong phòng tự nói cho nàng biết, hắn biết
Hướng Tiểu Vãn tâm địa thiện lương, hắn sợ nếu lúc này nàng biết, sẽ không
ngừng khó chịu, hắn không muốn nàng khó chịu, nếu như trở về phòng, hắn cũng sẽ
nói ít đi, những chuyện kia quá nặng nề một mình hắn chịu là được rồi.
Huyền Thanh ngẩng đầu nhìn Hướng Tiểu Vãn, cung kính nói: “Phu n