
âm thầm động chút tay chân, tính toán ở phủ
tướng quân này lén chủ nhân hạ độc đối với tiện nhân này, nhưng bây giờ bị phát
hiện rồi, ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.
Nữ tử thần bí tuy không cam lòng, nhưng không thể không cắn răng rời đi. Nàng
biết, tối nay là cơ hội hạ thủ tốt nhất, bởi vì tối nay là đêm không trăng, qua
tối nay, tiện nhân này sợ là càng thêm lợi hại.
“Nhũ mẫu, không chơi nữa, không dễ chơi chút nào.” Khi nữ tử thần bí vừa rời
đi, thanh âm bất mãn của Độc Cô Sương vang lên.
“Không dễ chơi? Vậy đổi cách chơi thích hơn, con làm nữ ma đầu, nhũ mẫu ta làm
tiểu bạch thỏ mặc cho người giết.”
Nếu như nữ tử thần bí kia ngây ngô lâu một chút nữa, là có thể thấy một màn
này, nhất định sẽ hộc máu. Mới vừa rồi Hướng Tiểu Vãn phát ra những lời đó,
thật ra thì chính là lời kịch mà nàng đang chơi với Độc Cô Sương.
Đêm, càng thêm sâu, Hướng Tiểu Vãn và Độc Cô Sương náo loạn nửa đêm, cũng đều
mệt mỏi, hai người gục xuống bàn, ngủ thiếp đi.
Lúc Độc Cô Diễm tiến vào, chính là thấy tướng ngủ không có chút hình tượng nào
của một lớn một nhỏ, trong đó khóe miệng Hướng Tiểu Vãn, còn dính nước miếng...
Độc Cô Diễm nhìn chằm chằm Hướng Tiểu Vãn thật lâu, trên mặt âm tình bất định,
đôi mắt kia, thật băng hàn.
Mới vừa rồi nữ nhân thần bí đó rời đi, nhất định có liên quan với Hướng Tiểu
Vãn, xem ra, Hướng Tiểu Vãn này biết người nọ, như vậy thì, nàng nhất định
không thoát được quan hệ với Vô Cực Môn.
Chán ghét thu hồi ánh mắt, Độc Cô Diễm ôm Độc Cô Sương rời đi, khi tung người
rời đi, đáy mắt hắn, lại thoáng qua một tia ánh đỏ quỷ dị.
Hôm sau, buổi trưa.
Hướng Tiểu Vãn bưng hộp đựng thức ăn, miệng hát nho nhỏ đến Hiền Nhân cư đưa
cơm cho Độc Cô Ly, đi được nửa đường, bên hồ nước thì bốn nữ nhân ăn mặc màu
sắc rực rỡ đi ra, ngăn nàng lại.
“Ơ, đây không phải là Hướng đại nhũ mẫu của chúng ta sao, đây là đi đưa cơm cho
Đại thiếu gia phải không?” Thanh âm thét chói tai như gà mẹ, đó là Như Hương.
“Cảm phiền nhường đường.” Hướng Tiểu Vãn không để ý tới nàng ta, đi đường vòng,
nhưng trước mặt bị Băng Lam mặc váy lam ngăn lại.
“Hướng đại nhũ mẫu, làm gì vội vã như vậy? Lúc này còn sớm nha, không bằng
chúng ta hàn huyên một chút đi”
“Ngươi nhất định chưa uống thuốc đã chạy ra ngoài?” Hướng Tiểu Vãn nhìn chằm
chằm Băng Lam, mặt tiếc hận than thở.
“Ngươi, làm sao ngươi biết ta phải uống thuốc?” Băng Lam hoa dung thất sắc, âm
thầm kinh hãi, chẳng lẽ Hướng Tiểu Vãn đáng chết này hạ độc ở trong thuốc của
nàng?
Trời ạ...
Hướng Tiểu Vãn xem bộ dáng vô cùng giật mình của Băng Lam, tâm tình thật tốt,
hướng về phía Băng Lam khoát tay. “Ai, nhanh đi về uống thuốc đi, bỏ lỡ canh
giờ, sợ là thần tiên cũng khó cứu.” Bệnh tâm thần, là một bệnh khó trị đó.
Băng Lam cả kinh, đang muốn rời đi, lại bị nữ tử áo đỏ nắm chặt.
Thu Hồng nhìn chằm chằm Hướng Tiểu Vãn, lạnh lùng nói: “Hướng Tiểu Vãn, đừng
đắc ý, ngươi sẽ không phách lối được lâu đâu.” Mơ hồ, khóe miệng Thu Hồng cười
đến đặc biệt quỷ dị.
Hướng Tiểu Vãn nhìn chằm chằm nụ cười của Thu Hồng, cảm thấy hết sức quen
thuộc, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra.
Quên đi, không để ý tới, nếu như đám nữ nhân này dài dòng nữa, xem nàng có xuất
ra tuyệt chiêu xử lý các nàng ta không.
Bốn nữ nhân này giống như
nhìn thấu ý định của Hướng Tiểu Vãn, rối rít rời đi không dám trêu chọc nữa.
Hướng Tiểu Vãn hừ hừ một tiếng, tiếp tục ngâm nga ca khúc không biết tên đi tới
Hiền Nhân cư.
“Này, nữ nhân ngốc, sao trễ thế, muốn đói chết bổn đại gia à.” Vừa mới bước vào
Hiền Nhân cư, thanh âm hừ lạnh của Độc Cô Ly liền truyền đến.
“Không phải đã tới sao, con phải biết, cuộc sống này luôn xuất hiện một chút
tình huống không lường trước được, cho dù là ta hay con cũng không thể làm gì.”
Hướng Tiểu Vãn đem hộp đựng thức ăn thả vào trên bàn, hướng về phía Độc Cô Ly
ngượng ngùng cười một tiếng.
“Đừng nói nhiều nữa, ta sắp chết đói rồi.” Độc Cô Ly mặc dù thoạt nhìn vẻ mặt
cau có, nhưng đối với Hướng Tiểu Vãn, cậu vẫn không tức giận được.
“Được, mang thức ăn lên cho A Ly ngay, tang ta rang tàng... Con xem, con cá này
mập không?”
Độc Cô Ly vừa thấy, mặt thối lập tức biến mất, thay vào đó là gương mặt vui vẻ.
“Mập.”
“Này, ăn từ từ thôi, ta không có giành với con đâu.”
“Um... Ăn ngon.”
Hướng Tiểu Vãn vừa nghe, trong lòng hồi hộp, trên mặt triển lộ nụ cười ôn nhu.
“Ăn từ từ thôi, cẩn thận xương cá.”
“Ách.” thanh âm của nàng vừa dứt, Độc Cô Ly lại thật bị xương cá đâm.
Hướng Tiểu Vãn cả kinh, không phải chứ, miệng nàng linh nghiệm như vậy?
“A Ly, con không sao chứ?” Vừa nói, vừa vỗ vỗ lưng cậu bé
Miệng Độc Cô Ly mở lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú bị đập đỏ lên, trong mắt có
vẻ thống khổ thoáng qua, nhưng mặc dù cậu nuốt nước miếng như thế nào, Hướng
Tiểu Vãn đập thế nào, cây xương cá cắm ở cổ họng vẫn không thể nuốt xuống.
“Làm sao bây giờ? Trời ạ, A Ly, con không sao chứ? Con ngàn vạn lần đừng chết
nha.” Con mà chết, phụ thân hung mãnh của con nhất định kết liễu ta ngay.
Hướng Tiểu Vãn thấy vỗ lưng vô dụng, đầu óc cái khó ló cái khôn, nhấ