
ng thời cánh tay Hướng Tiểu Vãn bỗng nhiên đau nhói.
Hắn không nhúc nhích nhìn Hướng Tiểu Vãn, ánh mắt vô cùng sáng, nhưng chỉ trong
nháy mắt, hắn cười khúc khích, vào khắc đó, gương mặt tuấn tú đó dường như câu
hồn đoạt phách, Hướng Tiểu Vãn kinh ngạc nhìn gương mặt tuấn tú kia, nhất thời
ngơ ngẩn.
“Sao thế? Ngươi thật thú vị.” Nói xong, Độc Cô Diễm nghiêng thân mình, hơi thở
nam tính phả vào mặt khiến Hướng Tiễu Vãn kinh ngạc tỉnh lại.
“Tướng, tướng, tướng quân...” Thân thể run lên, định lui về phía sau nhưng giữa
không trung xuất hiện một bàn tay lớn, kéo nàng vào trong ngực.
Giọng nói nam nhân phảng phất, mang theo bảy phần thanh âm hấp dẫn, vang lên
bên tai nàng: “Thế nào, đối với diện mạo của bổn tướng, ngươi hài lòng không?”
Oanh.
Hướng Tiểu Vãn đỏ mặt nhanh chóng.
“Tướng, tướng, tướng quân...”Vừa mở miệng đã giống như cà lăm.
Trời ạ, không phải là đầu óc của Độc Cô Diễm hỏng rồi chứ? Hắn, hắn rõ ràng là
đang trêu chọc nàng, trêu chọc công khai a a a...
Mạnh Tử có lên mây, thiên tướng rơi xuống phàm tràn cũng giống như người thường
vậy. Tất trước khổ kỳ tâm chí, làm phiền gân cốt... (ta ko dịch
được T.T) chẳng lẽ đây chính là thử
nghiệm đối với nàng?
Hừ, dùng mỹ nam mê hoặc nàng ư? Cho rằng Hướng Tiểu Vãn nàng là người tùy tiện
như vậy sao. Mặc dù, nàng cũng là người tùy tiện, nhưng tuyệt đối người bình
thường không thể làm nàng rung động, xem nàng dạy dỗ tên khốn khiếp này đây.
Nàng lách mình, muốn tránh Độc Cô Diễm, nhưng thân thể hai người dính sát vào
nhau, cho dù nàng làm thế nào cũng không thoát được.
Hừ, hừ, nếu vậy cũng đừng trách nàng xuất ra tuyệt chiêu.
Mặt Hướng Tiểu Vãn trầm xuống, nhấc chân lên, đá đá đá...
Vừa mới giơ chân ra đá, đã bị một cánh tay to cầm chặt.
Độc Cô Diễm cười đến run cả người, con ngươi sáng lên, khóe môi giương lên, nói
bên tai Hướng Tiểu Vãn: “Thế nào? ngươi đang dụ dỗ bổn tướng sao?”
Thân thể Hướng Tiểu Vãn
run lên, từng trận tê dại đánh tới: “Tướng, tướng quân, nam nữ khác nhau, đừng
đừng đừng dựa vào gần như vậy được không?”
Lại gần một chút nữa, nàng sợ nàng vạn nhất cầm giữ không được, vậy liền không
tốt?
Hai tròng mắt của Độc Cô Diễm chợt lóe lên, bên môi cười càng thêm tà khí. Một
tay của hắn nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, run rẩy của Hướng Tiểu Vãn, chăm chăm
ngắm nhìn.
“Vãn Nhi, mặt của nàng là đang hồng sao?” Ngón tay cong lên, nhẹ nhàng quét qua
mặt Hướng Tiểu Vãn.
Hướng Tiểu Vãn giống như điện giật, thân thể càng thêm phần run rẩy, nhưng
trong đầu hiện lên tất cả phát sinh hôm qua, như ở trong mộng mới tỉnh, đầu óc
oanh một cái, nhất thời thanh tỉnh.
Nàng tránh thoát cái ôm của Độc Cô Diễm, ánh mắt trong suốt lạnh lùng nhìn Độc
Cô Diễm, giờ khắc này Hướng Tiểu Vãn, giống như trở thành một con người khác,
con ngươi rét lạnh giống như có thể thẩm thấu thế gian vạn vật, hai mắt của Độc
Cô Diễm hiện đầy khiếp sợ.
Hướng Tiểu Vãn lẳng lặng rũ mắt xuống, lại nâng lên, nhàn nhạt nói: “Tướng
quân, nô tỳ mệt mỏi, xin ngài rời đi được không?”
Độc Cô Diễm kinh ngạc đứng ở nơi đó, một tay bỗng nhiên ở giữa không trung,
cánh tay kia muốn đem Hướng Tiểu Vãn ôm lấy, cuối cùng nhìn ánh mắt trong trẻo
nhưng lạnh lùng của Hướng Tiểu Vãn, không khỏi rút trở lại, mà đáy mắt của hắn,
không dễ dàng phát giác một tia ánh đỏ chợt lóe cực nhanh.
Độc Cô Diễm giờ khắc này ôn nhu cười một tiếng, nói: “Được, nếu Vãn Nhi mệt
mỏi, vậy thì nghỉ ngơi đi, bổn tướng buổi tối trở lại thăm nàng.”Nói xong, làm
như không tha liếc Hướng Tiểu Vãn một cái, lúc này mới xoay người rời đi.
Độc Cô Diễm chân trước mới vừa đi, Hướng Tiểu Vãn sợ đến vô lực rủ xuống trên
mặt đất
Độc Cô Diễm ôn nhu đối với nàng mà nói, là chuyện kinh khủng nhất trên đời. Rõ
ràng ngày hôm qua, nam nhân này còn muốn nàng chết, vậy mà chỉ mới ngắn ngủi một
ngày, lại có thể lấy thái độ ôn nhu như thế đối với nàng? Thật là đáng sợ, thật
là... thật là đáng sợ.
Hướng Tiểu Vãn kỳ thật hiểu, Độc Cô Diễm đối với nàng như thế, sợ là đoán ra
lúc trước nàng mất tích là bị người Vô Cực Môn cướp đi, cho nên muốn từ trong
miệng của nàng, lộ ra toàn bộ Vô Cực Môn. Trong lúc Độc Cô Diễm cùng Thu Hồng
nói chuyện với nhau, Hướng Tiểu Vãn thầm đoán Vô Cực Môn này là điều cố kỵ của
Độc Cô Diễm, hắn nhất định là muốn phá hủy Vô Cực Môn này, nhưng tìm không được
vị trí của Vô Cực Môn, cho nên muốn từ trong miệng của nàng, do thám một chút.
Nhưng hình như cũng không đơn thuần là như vậy, nàng cảm thấy Độc Cô Diễm này
trở nên là lạ, về phần lạ chỗ nào, nàng lại không nói ra được.
Lúc này, Hướng Tiểu Vãn càng thêm sợ hãi, trong vô hình, nàng phát hiện mình
rơi vào trong âm mưu, mà chủ mưu của âm mưu, sợ là môn chủ Vô Cực Môn kia, nam
nhân gọi là Hắc Diệu.
*********
Túc Nhiên cư, Độc Cô Diễm từ trong phòng Hướng Tiểu Vãn đi ra ngoài, liền lao
thẳng tới Túc Nhiên cư.
Giờ phút này hắn đứng ở phía trước cửa sổ, đôi mắt lạnh như băng kia, đang hiện
lên vẻ mờ mịt.
Hắn làm sao xuất hiện ở trong phòng của Hướng Tiểu Vãn? Thế nhưng hắn lại không
biết mình ở trong phòng