
ốt cũng không được,
em phải giữ khoảng cách với hắn ta.”
“… Vâng.”
“… Nhóc con, phải nhớ anh
đấy.”
Lần này, Chu Thanh Thanh
hoàn toàn không đáp lại, xem ra đã ngủ rồi.
Ngón tay tinh tế của Lâm
Diễn vuốt ve lông mày thanh tú của cô, mi mắt đang khép chặt, nhẹ nhàng thở
dài, haizz, xem ra anh đã khiến cô quá mệt mỏi. Chẳng còn cách nào, ai bảo anh
lại khao khát cô đến thế, dường như không bao giờ thỏa mãn?
Anh biết một tuần sẽ trôi
qua rất nhanh, anh sẽ nhanh chóng quay về, nhưng, anh vẫn mong lúc nào cũng
được ở bên cạnh cô.
Xưa nay tình cảm của anh
vốn lạnh nhạt, chưa từng quan tâm tới một người nào như thế, vẫn chưa chia cách
mà đã bắt đầu không muốn rời xa.
Anh cũng không ngờ mình
lại rơi vào tay một cô nhóc vừa lơ đãng vừa phiền toái, nhưng cảm giác sau khi
bại trận, hình như cũng không tệ lắm.
Đời người, luôn cần một
nơi có ý nghĩa… Cô, có lẽ chính là nơi có ý nghĩa nhất đối với anh.
Ôm chặt hơn thân hình nhỏ
bé trong lòng, Lâm Diễn cũng nhắm mắt lại.
*
Ngày hôm sau, công ty
Tinh Hoa. Giờ cơm trưa, tại nhà ăn nhân viên.
Đại boss Đường đại thiếu
vạn năm chưa từng xuất hiện ở nhà ăn nhân viên, hôm nay đột nhiên “giá lâm”,
gần như hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người có mặt.
Ngoại trừ cô gái nào đó
ngồi một mình bên cửa sổ chọc chọc khay đồ ăn trước mặt, có vẻ ăn cũng được mà
không ăn cũng chẳng sao, xem ra vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính
mình.
Chu Thanh Thanh nhăn cái
mũi nhỏ đáng yêu, đồ ăn công ty không ngon bằng sư phụ nấu.
Nhưng hôm nay mới là ngày
đầu tiên sư phụ đi công tác, vậy mà cô đã nhớ món ăn của sư phụ. Máy bay khởi
hành lúc mười một giờ sáng, lúc này có lẽ sư phụ đã đang ở trên máy bay rồi?
Hình như tối qua sư phụ
đã dặn dò cô, phải nhớ ăn cơm tử tế… Nghĩ đến đây, Chu Thanh Thanh liền tràn
đầy nhiệt tình với khay đồ ăn trước mặt đã bị cô đâm cho không ra hình dạng gì…
Bắt đầu chịu khổ cố ăn. Cho dù đồ ăn này không ngon, cô cũng phải cố gắng ăn
hết! =v=
Bỗng nhiên, một tiếng nói
quen thuộc mang theo âm điệu hơi du côn vang lên cách đó không xa: “Tiểu Thanh
Thanh, hóa ra cô ở đây à… Ồ, đồ ăn ở đây ngon như vậy sao?”
Chu Thanh Thanh ngẩng
đầu, không bất ngờ khi nhìn thấy gương mặt điển trai sáng láng của Đường Thiếu
Trác, nhưng mà, bây giờ chỉ có một mình sư phụ mới lọt được vào mắt cô, tất cả
những kẻ đẹp trai khác đều chỉ là cọng rơm cỏ rác!
Nhận ra có rất nhiều ánh
mắt mập mờ nhìn về phía họ, Chu Thanh Thanh tức giận nói: “Anh tới đây làm gì?”
Cô không có hứng thú làm nhân vật chính trong những cuộc chuyện trò trà nước
đâu.
Đường Thiếu Trác rất oan
ức ca thán: “Tiểu Thanh Thanh, cô không chào đón tôi đến thế sao? Hôm trước rõ
ràng chúng ta vẫn còn cùng nhau…”
Chu Thanh Thanh mặt đầy
vạch đen, rõ ràng chỉ là đi dạo phố rất trong sáng mà thôi, nhưng bị anh ta nói
ra như thế lại khiến cho cô dường như có gì đó với anh ta… Mọi người trong nhà
ăn tám phần đều đang căng lỗ tai.
Để ngăn ngừa tên này càng
nói càng khiến người ta tưởng tượng, Chu Thanh Thanh cắt ngang: “Nói vào trọng
điểm!”
Đường Thiếu Trác trừng
lớn hai mắt, cười tủm tỉm tuyên bố: “Trọng điểm chính là, cô phải chịu trách
nhiệm với tôi đến cùng!”
“Phụt…” Chu Thanh Thanh
cười sặc sụa.
Rất nhiều người trong nhà
ăn, cũng phun ra.
Chu Thanh Thanh hận không
thể cầm kim khâu cái miệng tai họa của Đường Thiếu Trác lại. “Anh nhỏ tiếng thôi
có được không? Mà tại sao tôi phải chịu trách nhiệm với anh? Đừng nói những câu
dễ khiến người khác hiểu lầm như thế?” =_=
Đường Thiếu Trác ngồi
xuống phía đối diện Chu Thanh Thanh, phối hợp hạ thấp thanh âm, “Này, không
phải cô đề nghị tôi làm một cái bánh ngọt tặng sinh nhật mẹ tôi sao… Cho nên,
cô phải chịu trách nhiệm đưa tôi đi học làm bánh ngọt! Tôi tự đi thì rất không
có ý nghĩa! Đây là điểm quan trọng mà cô nghĩ ra, cho nên, cô phải chịu trách
nhiệm giúp đỡ tôi!”
Nhìn bộ dạng Đường Thiếu
Trác như thể cô không đồng ý tôi thề không bỏ qua, Chu Thanh Thanh cũng đành
chịu thua, xưa nay cô không giỏi từ chối người khác, huống hồ ý kiến này thật
sự là của cô, hình như cô cũng phải có chút trách nhiệm, bèn hỏi: “Anh tìm được
cửa hàng bánh ngọt nào chịu dạy anh rồi hả?”
Đường Thiếu Trác thấy Chu
Thanh Thanh không từ chối, biết cô đã bị mình thuyết phục, vui vẻ vỗ tay một
cái: “Chưa, nhưng chỉ cần có tiền, sao phải sợ họ không chịu dạy?”
Chu Thanh Thanh trợn mắt,
rất muốn nói không phải chuyện gì cũng có thể dùng tiền là xong. Được rồi, trái
lại, cô muốn nhìn một chút bộ dạng anh ta gặp phải khó khăn (ở
cùng Lâm mỹ nam lâu rồi, gần mực thì đen, ha ha), vì
vậy gật đầu hỏi: “Được… Bao giờ?”
“Hết giờ làm chúng ta
cùng đi tìm. Tôi bao cô bữa tối, cộng với đưa cô về nhà!”
Nghe cũng không tệ, không
cần tự nấu ăn cũng không cần ra ngoài mua, còn có thể tiết kiệm tiền xe đi về!
Không biết chừng cô đi theo còn có thể học được cách làm bánh ngọt, điểm tâm,
đợi khi nào sư phụ về sẽ làm cho anh ăn! ^_^
Cô gái nào đó chỉ nhớ
chuyện phải ăn cơm tử tế, lại hoàn toàn không nhớ sư phụ nhà mình đã dặn k