Duck hunt
Vừa Gặp Nương Tử Lầm Cả Đời

Vừa Gặp Nương Tử Lầm Cả Đời

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322932

Bình chọn: 9.5.00/10/293 lượt.

hể hắn,

vận hành trong người hắn một vòng, sau đó hắn há mồm phun ra một ngụm

máu đen.

“Được rồi.” Tôn trưởng lão đứng lên, cười nói.

Đoàn Thịnh lau vết máu bên khóe miệng, đứng lên theo: “Đa tạ Tôn trưởng lão giúp đỡ.”

Tôn trưởng lão thản nhiên phất tay một cái, “Giờ đến lúc chúng ta thảo

luận xem, tên nào dám hạ độc, tìm được ta nhất định sẽ thiến hắn, bà nội gấu nó!” Tôn trưởng lão nghiến răng nghiến lợi nói.

Hai người ngồi xuống ghế gần đó.

“Người nọ chỉ bỏ thuốc ‘bất lực’, chứng tỏ chỉ nhằm vào ta, có thể là một trong những người ái mộ Đồng Ca.” Đoàn Thịnh nói.

“Dám ở dưới mí mắt ta giương oai, không muốn sống!” Mắt Tôn trưởng lão

lóe qua nguy hiểm, nếu bỏ loại thuốc độc khác hậu quả thật khó lường,

xem ra sơn trại phải tăng cường đề phòng.

Tôn trưởng lão cau mày: “Người ái mộ? Đêm đó, người ái mộ Đồng Ca quá

nhiều, trừ những huynh đệ trong sơn trại, còn có những người tham gia

thi tuyển.”

“Tôn trưởng lão, vãn bối có một nghi vấn, mong ngài giải đáp.”

“Ngươi nói.”

“Làm sao ngài biết ta và Đồng Ca chưa động phòng?”

Tôn trưởng lão hơi đỏ mặt: “Chuyện này ngươi không cần phải biết, tiếp tục câu khác!”

“Cho dù ta trúng xuân dược nhưng vẫn không động phòng với Đồng Ca, vậy

có thể có những suy đoán khác, tại sao chỉ chắc chắn là ta bị ‘bất lực’

?” Đây mới là điềm mấu chốt.

“Ta có rất nhiều phỏng đoán, nhưng mà có người nói ngươi bị ‘bất lực’. A ~ có người..........”

Nếu không phải là người biết rõ mọi chuyện, sao có thể nói chắc chắn như vậy được.

“Người nào?” Đoàn Thịnh gấp gáp hỏi.

“Giang Tiểu Thủy, ta muốn giết ngươi!” Tôn trưởng lão giận dữ, lập tức xông ra ngoài.

Đoàn Thịnh cũng đuổi theo, tuy khôi phục võ công hành động dễ dàng hơn

nhưng vẫn không đuổi kịp người nổi danh đứng thứ hai trên giang hồ 50

năm trước.

Giang Tiểu Thủy đang tán gẫu với Đồng Ca đột nhiên rùng mình một cái,

một cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân dâng lên, hắn ngẩng đầu nhìn ánh

mặt trời rực rỡ, “Nương ơi, chẳng lẽ đụng quỷ, ngày đang nắng lại đột

nhiên rùng mình.”

Đồng Ca liếc hắn một cái, sau đó đưa cà rốt cho Thanh Sơn, Thanh Sơn vui vẻ ăn, còn Lưu Thủy thì đứng một bên khó chịu, lạnh lùng nhìn chằm chằm Đồng Ca.

“Đồng Muội........” Giang Tiểu Thủy chưa dứt lời, đã bị một củ cà rốt

nện trúng đầu, hắn lập tức đổi xưng hô: “Đồng Ca, hình như Lưu Thủy

không thích nàng.”

Một củ cà rốt nữa lại đập lên đầu Giang Tiểu Thủy, hắn khoa trương gào

to: “Con gái con đứa dữ như vậy làm gì? Coi chừng không ai thèm lấy!”

Đồng Ca nhướng mày cười còn sáng lạn hơn cả ánh mặt trời, “Xem ra trí

nhớ của ngươi không được tốt lắm, hôm qua ta đã thành thân!!”

Giang Tiểu Thủy bĩu môi: “Đoàn Thịnh kia có gì tốt, chỉ được cái đẹp mã, nói không chừng là bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa, miệng cọp gan thỏ, vô tích sự.”

“Loại nam nhân này không được, Đồng Ca, nàng có muốn đổi thử không?” Giang Tiểu Thủy đề nghị.

“Đổi dạng gì?” Đồng Ca nổi lên lòng muốn đùa.

Giang Tiểu Thủy ưỡn ngực, bày ra tư thế tự cho là đẹp trai nhất: “Giống

như ta nè, anh tuấn phóng khoáng, võ công cao cường, tuyệt đối cuồng

dại, trừ mạnh giúp yếu, can đảm, hiệp nghĩa. Ngôi sao mới xuất hiện của

võ lâm!!”

Đồng Ca thở hắt ra một hơi, không nể mặt nói: “Thôi, không có hứng thú!”

Giang Tiểu Thủy nhào tới bên cạnh Đồng ca, kéo lấy vạt áo nàng, bắt

chước trẻ con làm nũng nói: “Đồng Ca, suy nghĩ thêm một chút xem sao!”

Đồng Ca trừng hắn một cái, vô tình thấy Tôn trưởng lão đang đến sau lưng hắn, đang nghĩ vì sao Tôn trưởng lão lại nổi giận đùng đùng thế kia,

thì chỉ trong chớp mắt, Tôn trưởng lão đã xách cổ Giang Tiểu Thủy lên

như xách một con gà con.

“Tên khốn khiếp nào dám chọc ta!” Giang Tiểu Thủy gầm lên.

Tôn trưởng lão vừa nghe hắn nói vậy, lửa giận trong người liền trực tiếp phun ra ngoài. Giang Tiểu Thủy quay đầu lại, thấy bộ dạng kia của Tôn

trưởng lão khí thế liền yếu đi hơn phân nữa.

“Tôn trưởng lão, đừng xúc động, giận quá thương can, không tốt cho thân thể.” Giang Tiểu Thủy gượng cười nói. Đồng Ca trừng hắn một cái, vô tình thấy Tôn trưởng lão đang đến sau lưng hắn, đang nghĩ vì sao Tôn trưởng lão lại nổi giận đùng đùng thế kia,

thì chỉ trong chớp mắt, Tôn trưởng lão đã xách cổ Giang Tiểu Thủy lên

như xách một con gà con.

“Tên khốn khiếp nào dám chọc ta!” Giang Tiểu Thủy gầm lên.

Tôn trưởng lão vừa nghe hắn nói vậy, lửa giận trong người liền trực tiếp phun ra ngoài. Giang Tiểu Thủy quay đầu lại, thấy bộ dạng kia của Tôn

trưởng lão khí thế liền yếu đi hơn phân nữa.

“Tôn trưởng lão, đừng xúc động, giận quá thương can, không tốt cho thân thể.” Giang Tiểu Thủy gượng cười nói.

Tôn trưởng lão vung cánh tay lên, vứt Giang Tiểu Thủy ra ngoài như vứt

một đống rác. Giang Tiểu Thủy đập mạnh xuống đất, mặt dính đầy bùn.

Tôn trưởng lão không nói gì đã đùng đùng sử dụng bạo lực khiến Giang

Tiểu Thủy cũng phát cáu, hắn đứng lên phẫn nộ quát: “Tôn trưởng lão,

ngài làm gì vậy?”

“Đồ ranh con, ăn tim gấu mật hổ hay sao mà dám động thủ trên đầu thái tuế.” Tôn trưởng lão nghiến răng nghiến lợi nói.

Giang Tiểu Thủy chột