
inh khí cũng không
cầm nổi, cô gái bất ngờ rút nhuyễn kiếm bên hông, đâm về phía Hoàng Phủ
Thao đang bất tỉnh ——"Cẩu hoàng đế, nạp mạng đi!"
"Lớn mật!" Nói thì chậm, mà xảy ra thì nhanh, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt lập tức nhào đến đánh một chưởng lên lưng nàng.
Một chưởng long trời lở đất kia, không chỉ đánh cô gái bay ra xa, nặng nề
va vào thân một cây đại thụ, mà còn chấn thương lục phủ ngũ tạng của
nàng, đôi môi đỏ mọng lập tức phun ra một lượng máu tươi lớn.
Cùng lúc đó, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt cũng biến sắc.
Chỉ thấy hắn cấp tốc rút tay về, cặp mắt âm trầm híp lại, nhanh chóng tự điểm mấy huyệt đạo trên người.
"Ngươi bôi độc dược lên y phục." Hắn sa sầm mặt nói.
Lời này vừa nói ra, mọi người lập tức biến sắc.
Bình ổn được hơi thở, Lâu Tây và một tên Hộ vệ khác, vội vã hợp lực che chở
Hoàng Phủ Thao thối lui đến một tiểu đình cách đấy sáu thước, Ấn Hoan
lại nhanh nhẹn đá thanh nhuyễn kiếm cô gái đánh rơi lên, cách ống tay áo tiếp lấy.
"Giao thuốc giải ra, nếu không ngươi sẽ chết!" Nàng
không chút sợ hãi, cầm nhuyễn kiếm chỉa vào cổ họng cô gái, mũi kiếm sắc bén, cứa ra vết thương trên chiếc cổ trắng ngần.
"Ha ha! Nếu ta
sợ chết, thì. . . . . . đã không tới ám sát cẩu hoàng đế rồi." Cô gái
vừa ho ra máu, vừa cười ngông cuồng. "Ta chỉ không ngờ. . . . . . Cái
phủ Vương gia này lại ngọa hổ tàng long, ngay cả tên Hoàng tộc đáng chết này, cũng là cao thủ!"
Cô gái thở yếu ớt, dựa vào gốc cây, ánh
mắt căm hận nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Hạo Nguyệt. "Nhưng không sao, trúng kịch độc của ta, ngươi cũng chỉ còn sống được ba ngày, ha ha. . . . . . Khụ!"
"Hãy bớt xàm ngôn đi, mau giao thuốc giải ra!" Nghe cô gái ác độc nguyền rủa, đáy mắt Ấn Hoan thoáng nét hốt hoảng, nhưng nàng cố
gắng tự trấn định. Chịu đựng cảm giác khó chịu mà mê hương gây ra, tay
cầm nhuyễn kiếm dùng sức hơn, vài giọt máu lập tức rơi xuống từ cổ cô
gái.
"Nằm mơ!" Cô gái thở hổn hển cự tuyệt.
"Yêu nữ đáng
chết! Mau giao thuốc giải ra, nếu không đừng trách bổn Vương giết toàn
tộc ngươi!" Hoàng Phủ Thao cách sáu trượng tức giận gào thét.
Hắn thật không thể tin được yến tiệc mình tỉ mỉ sắp xếp, lại là dẫn sói vào nhà, chẳng những làm người vô tội bị thương, còn liên lụy Hoàng Phủ Hạo Nguyệt trúng độc, nếu Hoàng thúc có chuyện gì, y sẽ không tha thứ cho
chính mình! "Nếu sống không có gì vui vẻ, thì chết có gì phải sợ?" Cô
gái cười to dữ tợn, sắc mặt tái nhợt càng tôn lên ánh mắt oán hận tàn
độc. "Năm đó cẩu Hoàng đế ngươi vì. . . . . . thu phục tộc ta, sát hại
vô số tộc nhân, còn hại cha, anh ta chết trận sa trường, thù này không
đội trời chung, dù cho………… tộc ta chiến đấu đến người cuối cùng, cũng
thề không đầu hàng!"
"Ngươi ——"
"Vì giờ khắc này, tộc ta. . . . . . phải tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cuộc, giả vờ hàng phục
nhiều năm, thật không ngờ, cuối cùng vẫn không thể giết chết cẩu Hoàng
đế ngươi. . . . . ." Vừa nói, cô gái vừa âm thầm sờ ống tay áo, dường
như lại muốn dùng độc.
Ấn Hoan hết sức cảnh giác, nhuyễn kiếm
trong tay không chút do dự quét về phía tay phải của nàng, nhưng động
tác Hoàng Phủ Hạo Nguyệt lại nhanh hơn, chỉ thấy hắn bắt được một chiếc
lá, nhanh chóng tụ khí vào ngón tay.
"Không! Nàng còn chưa giao ra thuốc giải ——"
Cảm nhận được sát khí của hắn, Ấn Hoan muốn xoay người ngăn cản, nhưng đã quá trễ.
Lá cây mỏng manh, lóe lên một cái, trong nháy mắt đã xuyên qua mi tâm cô gái.
"Toàn thân nàng ta đều là kịch độc, để lâu chỉ tăng thêm thương vong." Hoàng
Phủ Hạo Nguyệt lạnh nhạt giấu cánh tay phải nhiễm độc sau lưng, tay trái lại dịu dàng vòng quanh hông nàng, dắt nàng rời khỏi tàng cây tràn đầy
mùi hương kì dị, đến bên đoàn người Hoàng Phủ Thao.
"Nhưng chất
độc trên người chàng, có lẽ chỉ có nàng mới giải được." nàng cực kì căng thẳng đỡ lấy cánh tay hắn. Mặc dù hắn cố ra vẻ như không có chuyện gì
xảy ra, nhưng sắc mặt tái nhợt và hơi thở rối loạn kia, vẫn tiết lộ sự
suy yếu của hắn.
Cắn môi dưới, nàng vô cùng tự trách nắm chặt xiêm y mình, hối hận mình đã sơ ý lơ là.
Nếu như nàng có thể phát hiện bất thường sớm hơn, hắn cũng không cần vì bảo vệ nàng và Hoàng thượng mà dính phải kịch độc. "Ta tự có chừng mực,
nàng đừng lo lắng." Hắn khẽ mỉm cười, dùng đầu ngón tay xoa giãn mi tâm
đang nhíu chặt của nàng, từ đầu đến cuối ánh mắt vẫn tràn đầy bình tĩnh
tự tin.
"Nhưng. . . . . ."
"Hoàng thượng!" Đằng xa, mấy
tên thị vệ vội vàng chạy tới. "Khởi bẩm Hoàng thượng, Vương gia, phần
lớn thích khách đều đã bị khống chế, các tân khách cũng được đưa đến nơi an toàn, xin hỏi nên xử lý người sống như thế nào?"
"Việc này. . . . . ." Một lòng lo lắng cho thương thế của Hoàng Phủ Hạo Nguyệt,
trong lúc nhất thời Hoàng Phủ Thao cũng không biết nên làm thế nào cho
phải. "Giải người sống vào địa lao, đợi Hoàng thượng xử lý sau." Hoàng
Phủ Hạo Nguyệt tỉnh táo lên tiếng chỉ thị, vừa lúc ấy lại cảm thấy trong người dâng lên một cơn đau đớn.
Nhìn những người mặc áo xanh trà trộn thành tôi tớ trong phủ ở đằng xa, hắn khẽ hút khí, cố đè xuống sự
đau đớn, tiếp tục cẩn thận bổ sung: "Tăng cường cản