Ring ring
Vương Phi Của Bạo Vương

Vương Phi Của Bạo Vương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3212231

Bình chọn: 10.00/10/1223 lượt.

nàng ta đích thân, chẳng qua là vì không để Như Tuyết khó xử.

Đây là điều ta nợ Như Tuyết, bởi vì, nếu như năm ấy ta không đưa nàng rời khỏi thất vương phủ, thì sẽ không rơi vào âm mưu của đại hoàng huynh, còn Như Tuyết cũng sẽ không mất đi nàng.

Tuy nhiên, bọn ta ai cũng không ngờ, cách biệt năm năm, khi bọn ta trở về kinh thành, Như Tuyết lại lần nữa gặp được nàng. Hơn nữa, nàng còn có một đứa con.

Đó là con của Như Tuyết, có thể thấy, nàng nuôi dưỡng đứa bé rất tốt.

Lần nữa gặp được nàng, ta phát hiện, lòng ta cư nhiên rất bình lặng, nhìn nụ cười mỉm trên mặt nàng, trong lòng ta đột nhiên cảm thấy như có gì đó, phút chốc hiểu ra, như có một cảm giác trút được gánh nặng.

Ta đột nhiên phát hiện, có lẽ, tình cảm của ta đối với nàng, vốn không sâu đậm như ta tưởng, và ta còn canh cánh không quên việc khi ấy nhiều năm như vậy, chẳng qua là vì trong lòng ta cảm thấy có lỗi với Như Tuyết mà thôi, có lẽ, khi ấy ta và nàng gặp nhau, chính là một sai lầm.

Nay, nàng trở về bên cạnh Như Tuyết, lòng ta cũng có thể từ bỏ.

Có lẽ, là do sự xuất hiện của nàng, Mạc Nhã luôn chua ngoa bộc trực không còn bám lấy Như Tuyết nữa, mà ngược lại thường đến than oán với ta, đấu khẩu, cơ hồ trở thành việc mỗi ngày ta và Mạc Nhã cần phải làm.

Dần dần, ta phát hiện, kì thực, Mạc Nhã tuy có lúc không nói lí lẽ, cũng rất chua ngoa, nhưng nàng ta vẫn rất khả ái, tâm tư nàng ta đơn thuần, không có tâm cơ gì, người nữ tử như vậy, có lẽ thật sự thích hợp trở thành vương phi của ta.

Trong lòng ta, cũng dần dần chấp nhận Mạc Nhã. Mạc Nhã cũng phảng phất dần dần quên đi Như Tuyết, thậm chí còn chủ động đều ra, muốn dọn đến phủ của ta ở.

Ta đã dần dần quên nàng, ta không còn thường xuyên nghĩ đến nàng, còn Mạc Nhã, ta tuy không thể nói là yêu nàng ta, nhưng nàng ta suy cho cùng vẫn hớp với ta nhất.

Có lẽ, kết cục này, là tốt nhất, không phải sao?

Ta cuối cùng cũng từ bỏ mối tình không thuộc về ta, không còn vì việc năm năm trước mà cảm thấy áy náy.

Dưới kế hoạch của phụ hoàng, đại hoàng huynh bị phế đi ngôi vị thái tử, phối đi nơi cách kinh thành xa nhất, còn Như Tuyết, cuối cùng cũng trở thành thái tử, nàng, cuối cùng trở về bên cạnh Như Tuyết, tìm được hạnh phúc thuộc về nàng.

Còn ta, sai khi Như Tuyết được lập làm thái tử, cũng thành thân với Mạc Nhã, chỉ là, ngày tháng của ta không hạnh phúc như Như Tuyết, đó là vì, Mạc Nhã cực kì ghen tuông, trước ngày đại hôn với ta, cư nhiên tự ra chủ trương, đưa hết các mĩ nhân trong phủ của ta từng người từng người một ra khỏi phủ.

Nhìn những mĩ nhân ấy đi xa, lòng ta đang rỉ máu, vạn phần không nỡ, nhữngi mĩ nhân ôn nhu đó ta không còn có thể chạm vào được nữa, từ nay trong phủ của ta chỉ có một vương phi hung dữ, nàng ta, chính là Mạc Nhã.

Nhưng có một điểm, khiến lòng ta cảm thấy có chút cân bằng, đó là Như Tuyết đáng thương, kết cục của đệ ấy cũng như ta, sau khi đệ ấy đăng cơ, cư nhiên không thể có tam cung lục viện, sau khi biết được tin này, lòng ta cuối cùng cũng cảm thấy cân bằng.

Nhìn nụ cười tươi của Mạc Nhã, ta đột nhiên cảm thấy, kì thực, cả đời này bồi cạnh người nữ nhân nhìn có vẻ hung dữ, nhưng thật chất đơn thuần như giấy này cũng không tệ, nhưng vậy, cũng là một loại hạnh phúc, đúng không?

Còn Như Tuyết, e là trong lòng đệ ấy cũng có cách nghĩ như ta chăng? Đệ ấy yêu nàng, cho nên, mọi việc mới chìu nàng, và bảo bọc nàng cả đời, là điều đệ ấy muốn làm nhất.

Giống như ta, hôm nay sau khi gió mưa qua đi, ta cuối cùng cũng tìm được hạnh phúc của ta — – Mạc Nhã, vương phi của ta. Lúc ta còn rất nhỏ, ta đã biết, ta có sắc đẹp và gia thế mà người khác không có.

Phụ thân ta là đương kim thừa tướng, ông không có con trai, chỉ có hai người nữ nhi.

Ngoài ta ra, ta còn có một người tỉ tỉ, một người tỉ tỉ ngốc mà ta chưa từng coi là tỉ tỉ.

Mẫu thân ta không phải là chính thất của phụ thân, mà chính thất của phụ thân, là mẫu thân của con ngốc kia, khi ta hiểu việc, bà ta đã chết.

Ta từ nhỏ thông minh lanh lợi, luôn có được sự sủng ái của mẫu thân và phụ thân, nhưng phụ thân vẫn không mấy thân thiết với ta, không biết có phải là cảm giác của ta sai không, ta cảm thấy phụ thân yêu thương con ngốc kia hơn.

Và trái ngược với phụ thân, mẫu thân đối với con ngốc đó, hận thấu xương, khi ta còn nhỏ, ta thường chính mắt thấy mẫu thân cố ý làm khó ả, thậm chí, sai khiến hạ nhân ngược đãi ả, để ả ăn cơm nguội và thức ăn thiu.