Polaroid
Vương Phi Cường Hãn

Vương Phi Cường Hãn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326962

Bình chọn: 9.5.00/10/696 lượt.

thành thân rồi, tại sao còn phải cử hành hôn lễ nữa?”

“Cái gì? Thành thân rồi?”

Hy Thái hậu, Hoàng đế nghe được lời của nàng đều cả kinh, đưa mắt nhìn nhau.

“Thành thân từ lúc nào?” Dạ Tinh Triệt hỏi, đôi mắt thâm thúy nhìn hai người,

thật là hồ nháo, hôn sự của một Vương gia há có thể là trò đùa.

“Đúng a, khi nào vậy?” Hy Thái hậu cùng nhũ mẫu liếc mắt nhìn nhau, con ngươi lưu ly đều thẳng tắp mà trông hướng hai người. Dạ Tinh Thần vô lực, ban đầu ở Đằng Phong sơn trại chuyện thành thân vốn là rất vội vàng qua

loa.

Bắc Tiểu Lôi cảm giác được hai người kinh ngạc, kết liền

kết. Có cái gì đáng ngạc nhiên, nếu như không có thành thân, nàng sẽ đi

theo Dạ Tinh Thần sao.

“Hoàng đệ, đệ nói, hai người thành thân từ khi nào?” Dạ Tinh Triệt hướng Dạ Tinh Thần gật gật đầu.

“Mấy ngày hôm trước, nhạc phụ, nhạc mẫu chứng kiến hôn lễ.” Tự nhiên lại là qua một phen nói dối trơn tru.

“Thật hồ đồ, đường đường Vương gia lập phi, sao có thể qua loa đại khái như vậy?” Dạ Tinh Triệt vung tay áo, có chút không vui.

Bắc Tiểu Lôi nghe mấy người nói chuyện, càng cảm thấy không hiểu ra sao.

Thân phận của nàng thực không thể gặp người sao? Nàng không ngờ được.

Ban đầu là Dạ Tinh Thần nói dối Đăng Phong sơn trại đổi thành Đăng Dao

thôn, hiện tại Hoàng đế lạnh lùng này lại vừa khiển trách hôn sự bọn họ

qua loa đại khái. Thật sự đủ rồi, thế nào nhiều chuyện phiền toái như

vậy?

“Hoàng thượng, ta nghĩ các người hiểu nhầm rồi.” Bắc Tiểu Lôi giương lên con ngươi đen thật to nói.

“Không phải hắn lập phi, mà là ta lập phu.” Nàng lấy áp trại phu quân mà.

“Cái gì?”

Hoàng thượng, Hy Thái hậu tưởng chừng không tin vào lời nói mình vừa nghe

được, nàng nói là không phải Thần Nhi lập nàng làm phi. Mà là nàng lấy

Thần Nhi làm phu. Hoang đường, thật hoang đường. Từ xưa tới nay nào có

đạo lý nào là nữ tử lấy phu?

Hy Thái hậu nhìn vào Bắc Tiểu Lôi,

ánh mắt thong dong đánh giá toàn bộ nàng. Lúc trước còn cảm thấy phẩm

chất nàng khá cao, vừa vặn xứng với Thần Nhi. Nhưng là bây giờ, nghe

nàng nói những lời táo bạo kia? Đem tôn nghiêm Thần Nhi để ở chỗ nào?

Nào có nửa điểm của nữ tử thanh nhã chứ?

“Lôi Nhi, con có biết con đang nói gì không?” Lấy phu làm trọng, nàng đến tột cùng có hiểu hay không?

“Hoàng huynh, mẫu hậu, Lôi Nhi là đang nói đùa với hai người thôi. Tất nhiên

là con lập nàng làm phi.” Dạ Tinh Thần hướng hai người chắp tay nói,

khuôn mặt tuấn tú mang theo ý cười. Nhưng có trời mới biết, trong lòng

hắn chỉ kém tức giận đến hộc máu. Nàng nói là nói cái gì? Lại còn nói là nàng lấy hắn? Thiên, nữ nhân này thật sự là đại nữ nhân không có thuốc

chữa.

“Vậy sao?” Dạ Tinh Triệt nghiêng mắt liếc Bắc Tiểu Lôi,

nhìn ra trên khuôn mặt tuyệt mỹ kia chính là không có nửa điểm nói đùa.

Chỉ sợ chuyện của Bắc Tiểu Lôi cùng Thần cũng không phải đơn giản như

vậy, ngay cả thân phận của nàng cũng cần điều tra chứng minh.

“Ta không có nói đùa.” Bắc Tiểu Lôi liếc qua Dạ Tinh Thần một cái, nếu như

nàng làm Vương phi lại cần bộ dạng giả dối để tồn tại, hiện tại nàng vẫn là nên nói cho rõ ràng. “Hắn là ta cướp tới làm áp trại phu quân, chúng ta đã thành thân rồi.”

Thiên, Dạ Tinh Thần vô lực, âm thầm rên rỉ, hơi thở lười nhác bị lời nói của Bắc Tiểu Lôi làm cho bay đến chân trời.

“Cái gì?”

Lời nói của Bắc

Tiểu Lôi giống như quăng ra một quả pháo rồi bùng nổ, làm cho trước mắt

Dạ Tinh Triệt cùng Hy Thái hậu tuôn ra kim quang.

“Ngươi, ngươi

nói Thần Nhi là ngươi cướp làm áp trại phu quân?” Hy Thái hậu chỉ vào

Bắc Tiểu Lôi, tay cũng run lên. Mắt lưu ly nhìn Bắc Tiểu Lôi, giống như

là nhìn thấy phải đầm rồng hang hổ.

“Không sai.” Bắc Tiểu Lôi gật đầu, áo dài đỏ rực dao động, bên hông buộc một sợi màu vàng tung

bay theo gió, con ngươi đen sáng ngời, vẻ mặt ngông cuồng nhưng lại làm

người khác không cách nào chán ghét được.

Dạ Tinh Thần cúi thấp

đầu, thờ ơ không muốn tiếp tục thêu dệt lời nói dối. Dù sao hết thảy

nàng đều nói toạc ra rồi, còn có thể có chuyện tệ hơn sao?

“Nói như thế, ngươi cũng không phải là người Đằng Dao thôn gì đó?” Hy Thái hậu chưa từ bỏ ý định mà hỏi.

“Căn bản là không có địa phương kia.” Dạ Tinh Triệt thản nhiên đáp, ánh mắt

sâu xa nhìn Bắc Tiểu Lôi, giống như muốn xem thấu nàng.

“Vậy cái

kia, Hoàng nhi, con mới rồi?” Hy Thái hậu khó hiểu nhìn Dạ Tinh Triệt,

nếu như đã biết rõ không có địa phương kia, vì sao còn giúp bọn chúng

nói dối lừa gạt bà?

“Con chỉ là muốn giúp Hoàng đệ.” Dạ Tinh

Triệt nhìn Dạ Tinh Thần, thanh âm trầm thấp, mang theo không vui. “Thần, đệ nói, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

“Hoàng huynh, mẫu hậu,

xin thứ lỗi. Con không phải cố ý muốn lừa hai người. Chỉ là không hy

vọng hai người lo lắng.” Xảy ra chuyện gì ư? Dạ Tinh Thần nhìn vào Bắc

Tiểu Lôi, lại cũng thấy ánh mắt nàng sáng rực mà nhìn mình, bất đắc dĩ

lắc đầu, xem ra hiện tại không nói rõ ràng thì không được.

“Thời điểm mấy ngày trước con đi qua Đằng Phong sơn trại gặp phải sơn tặc của sơn trại Đằng Phong, bị bọn họ cướp đi.”

“Cái gì?” Hy Thái hậu vừa nghe liền kinh hãi, vội nghiêng đầu trông hướng Dạ Tinh