
đám vô tích sự này một cái, cầm lấy roi muốn rời khỏi.
“Này, nha đầu chết tiệt kia, ngươi đứng lại cho Bổn thiếu gia.” Tô Diệu Đường ở phía sau kêu lên, chết tiệt, đường muội tại sao không nói nha đầu này biết võ công.
“Ngươi còn muốn ăn mấy roi nữa của Bổn cô nương ư?” Bắc Tiểu Lôi quay đầu lại, giơ giơ roi trên tay lên, liếc xéo Tô Diệu Đường.
“Hừ, ngươi đi—“ Tô Diệu Đường thấy động tác của nàng, co rúm lại. “Ngươi nhớ lấy, sẽ có ngày Bổn thiếu gia tìm ngươi đòi lại khoản nợ này.”
“Có bản lãnh cứ đến, Bổn cô nương chờ.” Vung roi lên, chỉ sợ người nào đó không có can đảm đấu.
“Hừ, chúng ta đi.” Tô Diệu Đường hướng thủ hạ vung tay, trừng mắt liếc Bắc Tiểu Lôi một cái, xám xịt mà rời đi.
“Dám trêu chọc Bổn cô nương, đây chính là kết cục.” Bắc Tiểu Lôi ngẩng đầu lên, vung roi xoay người.
Đầu đường bên kia, quản gia dẫn theo thị vệ lắc lắc đầu, Vương phi hung hãn như vậy, Vương gia có gì phải lo lắng không yên tâm. Gặp phải nàng, chỉ có người khác xui xẻo.
“Quản gia, chúng ta còn phải theo sau sao?”
Thị vệ trang phục màu đen hỏi, ở trong lòng cảm thán Vương phi này nhất
định là một con cọp mẹ, cuộc sống sau này của Vương gia sợ là sẽ lĩnh
hội được ít nhiều.
“Đi thôi.” Quản gia gật đầu, mấy người lại theo đuôi đi theo.
Bắc Tiểu Lôi nhìn lên đám người tụ chung một chỗ thành vòng tròn ở trước mặt, thỉnh thoảng còn có người chỉ trỏ bàn tán.
“Phía trước đang làm gì vậy?” Nàng thì thầm tự nhủ, bước chân hướng phía bên kia đi đến.
“Nhường một chút, nhường một chút.” Chen đẩy qua đám người, thò đầu nhìn vào
bên trong. Lại là một đôi huynh muội ăn mặc rách rưới, đứa bé trai kia
ước chừng bảy tám tuổi, ngũ quan bộ dáng thật xinh đẹp, mím chặt môi,
trong ánh mắt tồn tại hờ hững không thuộc về hài tử; còn muội muội kia
ước chừng hai ba tuổi, vẫn còn cắn ngón tay của mình, mở to đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm bốn phía.
“Nghiệp chướng a, hài tử nhỏ như vậy lại đã không còn phụ mẫu.” Đại nương bên cạnh nhìn vào huynh muội ai một tiếng thở dài nói.
Bắc Tiểu Lôi nhìn lên, da, này đôi tiểu tử kia không phải là đang bán thân
sao? Trên tờ giấy trắng xiêu vẹo trước mặt bọn họ viết hai chữ ‘Bán
thân’, chắc là nam hài bảy tám tuổi viết nên.
Người vây xem chỉ
chỉ trỏ trỏ, bàn tán xôn xao, nhưng không ai chịu xuất bạc mua chúng.
Chỉ là một đôi hài tử nhỏ như vậy cái gì cũng sẽ không làm được, mua về
không phải là mình bị lỗ sao? Ai nguyện ý mua về một gánh nặng như vậy?
“Này, tiểu hài tử ta mua các ngươi.”
Bắc Tiểu Lôi đột
nhiên hướng tới hai người hô, dẫn đến cái nhìn lấm lét của mọi người,
cũng khiến đồng tử lạnh nhạt của nam hài bảy tám tuổi không khỏi hiện
lên một đạo ánh sáng. Hắn nhìn vào y phục đỏ rực của Bắc Tiểu Lôi, mắt
ngọc mày ngài, thoạt nhìn giống nữ tử nhiệt huyết, trong sáng như lửa.
Nàng, hẳn là sẽ không giống những người kia làm thương tổn bọn chúng
chứ?
“Tỷ tỷ, ngươi thật sự muốn mua chúng ta sao?” Nam hài ngẩng đầu, đồng tử như mực thật lớn nhìn vào Bắc Tiểu Lôi.
“Ân, đúng, Bổn cô nương mua các ngươi.”
Bắc Tiểu Lôi nhìn vào nam hài này, gật gật đầu. Xem vẻ mặt tiểu nam hài này lộ ra vẻ trưởng thành, thương hải, chắc hẳn tuổi còn nhỏ đã trải qua
rất nhiều đau khổ. Thật ra thì nàng cũng không biết tại sao mình lại nói ra muốn mua bọn chúng, nhưng ngay khi phát giác thì đã nói ra khỏi
miệng rồi.
“Tỷ tỷ, mua chúng ta thì cần phải có ba mươi lượng bạc.” Tiểu hài tử ôm lấy muội muội, nghiêm túc nói.
“Ba mươi lượng bạc? Thiên, đứa nhỏ này thật sự lại rao giá trên trời?”
“Đúng là, hai đứa bé lại không thể làm việc, ba mươi lượng, căn bản không đáng giá.”
“…”
Giọng điệu tiểu nam hài cứng rắn nói xong, trong đám người vây xem phát ra
trận trận ý kiến bàn luận. Đơn giản là nói hài tử này tuổi còn nhỏ nhưng lại hét giá trên trời, chỉ có đồ ngốc mới lấy ba mươi lượng bạc mua hai đứa nhỏ không thể làm chuyện gì để bồi lại tiền.
Tiểu nam hài
nghe được ý kiến của mọi người cũng không nói chuyện, chỉ mím môi, hai
mắt mở to nghiêm túc nhìn vào Bắc Tiểu Lôi, đợi quyết định của nàng.
“Được, không thành vấn đề.”
Tuy rằng ba mươi lượng bạc trước kia đối với nàng mà nói, là một con số
không nhỏ. Nhưng hiện tại nàng đã làm Tiêu Dao Vương phi, đương nhiên là muốn hảo hảo sử dụng thân phận Vương phi rồi.
“Các ngươi theo ta đi Tiêu Dao Vương phủ, ta để quản gia cho ngươi bạc.” Trên người chỉ
mang theo bạc vụn, sớm biết như thế nghe lời Dạ Tinh Thần mang theo vài
người đi cùng, đi theo phía sau nàng trả tiền cũng tốt.
“Tiêu Dao Vương gia?”
Mọi người ngẩn ra, không nghĩ đến nữ nhân này lại là người của Tiêu Dao
Vương. Ngay cả tiểu nam hài cũng giật mình nhưng hắn đối với Tiêu Dao
Vương phủ gì gì kia không quá rõ ràng. Nhưng mà nữ nhân này có thể là kẻ lừa đảo hay không? Huynh muội bọn họ trước kia cũng từng gặp qua phải
một ít bộ mặt hiền lành ôn hòa, nhưng lòng dạ lại tối tăm như lòng của
ác nhân. Hai mắt mở thật to đánh giá Bắc Tiểu Lôi, suy nghĩ xem rốt cuộc có nên đi theo nàng hay không?
“Vương phi, không cần chờ hồi phủ, lão nô ở chỗ này.”
Quản gia cùng thị vệ một đường t