Vương Phi Thần Trộm

Vương Phi Thần Trộm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328052

Bình chọn: 10.00/10/805 lượt.


ới đất hết tránh sang trái, lại né sang phải, bên tai vẫn không ngừng

vang lên những tiếng đập phá ầm ĩ, mọi thứ xung quanh nhanh chóng chìm

trong hỗn loạn. Ta thầm kêu khổ trong lòng, nghĩ lại thì bản thân nào có chọc giận gì người đàn bà này chứ? Những người phụ nữ ở lâu trong chốn

thâm cung chẳng có ai bình thường cả, thậm chí họ còn hung tàn, bạo

ngược, cổ quái, điên cuồng.

“Hồ li tinh, ngươi dám giở trò mê

hoặc, ta sẽ cào nát mặt ngươi ra, xem ngươi còn có thể mê hoặc ai được

nữa? Ngọc Tiến Hiền, ngài thích ả ta đúng không, ta sẽ cho ả ta…” Bà ta

nói cái khỉ gì thế này? Ngọc Tiến Hiền? Phụ thân ta? Lẽ nào bà ta căm

hận mẫu thân ngốc nghếch của ta, nên trút giận lên ta?

“Nương

nương… đã đến lúc dùng bữa tối rồi.” Bên ngoài vọng vào tiếng của một

cung nữ. Người phụ nữ điên cuồng lúc nãy mới đặt chiếc bát vỡ trong tay

xuống, ánh mắt dần mơ màng, rồi từ từ lấy lại nét bình tĩnh lúc đầu. Ta

thở phào một hơi, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, lúc nãy đúng là sợ chết

khiếp đi được.

“Phụ thân ngươi giờ trong triều đình thân mình

còn khó giữ, vốn tưởng rằng ngài ấy đã nghĩ thông, rồi gả ngươi đến một

nhà bình thường nào đó, coi như cũng là biết tự lượng sức mình. Ai ngờ,

ngươi lại gây ra những chuyện như vậy, mê hoặc Nam Cung Diệp đã đành,

không ngờ lại dám động đến cả Diệu.” Giọng nói của bà ta nghe lạnh nhạt

mà vô tình, khiến ta lạnh cả sống lưng.

“Nếu ngươi còn sống trên thế gian này, Diệu, thằng bé đó không biết còn gây ra bao nhiêu chuyện

ngốc nghếch nữa. Phiến Nhi, nếu ngươi thật lòng muốn tốt cho Diệu, thì

phải suy nghĩ cho nó chứ? Hiện giờ, Hoàng thượng chỉ chờ nó phạm sai

lầm, chỉ cần sai một bước là thua cả ván cờ. Vậy mà hôm nay, Diệu lại vì ngươi mà đòi huỷ hôn, Hoàng Phủ Trung Nghĩa, văn võ bá quan trong triều sẽ nghĩ thế nào, phụ hoàng của nó sẽ nghĩ sao, bách tính toàn thiên hạ

sẽ nhìn nó bằng con mắt gì? Ngươi cũng không muốn nó thân bại danh liệt, vạn kiếp bất phục, đúng không?” Bà ta từ mắng chửi thị uy, chuyển sang

dịu dàng khuyên nhủ. Ta quỳ bên dưới, nắm chặt hai tay, thầm nghĩ trong

lòng: “Con trai bà làm ra những chuyện đó thì tại sao lại trút giận lên

đầu ta?”

“Ta biết rõ tính cách của Diệu, nếu ngươi không chết,

nó nhất định sẽ không bỏ cuộc. Chỉ khi nào ngươi chết rồi, nó mới hoàn

toàn dứt bỏ được ngươi. Niệm tình ngươi cùng nó đã gần gũi một khoảng

thời gian, ta ban cho ngươi được tự vẫn. Đứa trẻ ngoan, ta biết là vì

Diệu, ngươi sẽ không tiếc hi sinh tính mạng mà phải không?”



biết cái khỉ mốc gì, ai nói ta sẽ không tiếc tính mạng vì tên hồ li chết tiệt đó? Trong lòng ta chẳng tâm phục chút nào, nhưng cũng không dám

phản kháng lại. Vừa lúc đó, mấy tên thái giám bê một chiếc khay vào, ta

nhìn mấy thứ đặt trên đó, hai mắt trợn trừng, suýt nữa ngất tại chỗ.

“Ba thước lụa trắng, hạc đỉnh hồng, trường kiếm, ngươi hãy chọn một thứ

đi!” Bà ta chán nản phẩy tay, nghiêng người tựa vào chiếc ghế được điêu

khắc tinh xảo phía sau, đợi ta chọn một cách để tự vẫn.

Lụa

trắng, thít vào cổ, chết vừa khó coi vừa đau khổ. Hạc đỉnh hồng, đây là

loại kịch độc, khi uống vào bụng sẽ khiến người ta đau đến đứt ruột đứt

gan rồi mới chết. Muốn ta rút kiếm tự vẫn, bà ta cũng xem trọng ta quá

rồi.

“Ngươi vẫn còn chưa bắt đầu, phải chăng ta đánh giá quá cao tình nghĩa mà ngươi dành cho Diệu?” Giọng nói lạnh lùng của bà khiến

người nghe thực sự ớn lạnh toàn thân. Thật là quái quỷ, bản cô nương

không muốn chết, lẽ nào như vậy chính là vô tình vô nghĩa? Người phụ nữ

xấu xa sống mãi không chết, đồ biến thái đáng khinh bỉ!

“Ta chịu để cho ngươi được chết toàn thân, để ngươi được tự vẫn, nhưng ngươi lại không chịu. Rất tốt, vậy để ta sai người tiễn ngươi một đoạn vậy. Phan

Phúc Toàn!” Bà ta gọi Phan công công vào, rồi liếc nhìn ta bằng đôi mắt

sắc nhọn.

“Dạ thưa nương nương!” Ông ta cúi đầu đáp lại.

Khi thấy sát khí phừng phừng hiện lên trong đôi mắt của ông ta, ta bất giác toàn thân sởn gai ốc. Vào lúc ông ta cầm tấm lụa trắng tiến lại, ta

cũng chẳng để tâm có đắc tội Tô nương nương không liền bò dậy, lồm cồm

định chạy. Không biết có phải do quỳ quá lâu hay vì quá sợ hãi mà hai

chân ta mềm nhũn, đứng cũng chẳng vững. Mới chỉ do dự đôi chút, cổ họng

ta đã bị thít chặt bởi tấm lụa trắng kia.

Phan Phúc Toàn ra tay

rất mạnh, cổ ta đau đớn như thể sắp đứt rời. Ông ta không hề niệm tình

mà buông lỏng đôi tay, ta há miệng nhưng lại chẳng thể phát ra bất kì âm thanh nào, nên chỉ còn cách dùng tay cố gắng kéo tấm lụa trắng trên cổ

ra. Thế nhưng mặc cho ta nỗ lực đến mức nào, tấm lụa trắng đó vẫn cứ

xiết chặt lấy cổ ta, càng ngày càng chặt. Ta không thể hít thở, hai chân bất lực loạng choạng trên mặt đất. Ta ngẩng đầu, nhìn chăm chăm vào hoa văn chạm trổ ở những khung gỗ trước mặt, những hình long phụng điêu

khắc lúc này đều trở nên đáng sợ, kì quái lạ thường.

Ta thực sự

không cam tâm nếu phải chết như thế này. Trong mơ màng, trước mặt ta lại hiện lên khuôn mặt tràn đầy tà khí của Diệu, chàng nhìn ta rồi nói với

ta bằng giọng điệu xấu xa: “Phiến Nhi, ta còn đợi nàng


Teya Salat