
cậu cũng nên cẩn thận một chút. Cậu mà lăng nhăng là Bạch Xà nó cắt luôn đấy chứ chẳng đùa đâu. _ Hắc Xà nhìn bức ảnh rồi nhìn Huyết Xà mà phì cười khi tưởng tượng ra cái khung cảnh gì đó.
Hiểu được ý của Hắc Xà, Bạch Xà và Độc Xà cũng phải cười. Hắc Xà bình thường mà đã không đùa thì thôi nhưng một khi đã đùa đúng là bó tay không đỡ được thật. Bạch Xà cười, vui vẻ nói:
_ Haha…. Đúng là chỉ có anh hai hiểu em nhất!
Nghe Bạch Xà hùa theo Hắc Xà trêu mình, HUyết Xà khẽ nhíu mày. Huyết Xà ôm cô thì thầm vào tai Bạch Xà cái gì đó rồi khẽ nhếch môi cười. Nghe xong, Bạch Xà vừa tức lại vừa đỏ mặt lườm anh khiến cho Hắc Xà và Độc Xà không khỏi tò mò. Người con trai tên Huyết Xà này luôn làm cô không thể làm gì được dù tức giận anh cũng bị anh mạnh mẽ cưỡng chế hướng về anh khiến không thể giận được. Tình yêu của Huyết Xà là gì đó vừa độc chiếm lại mạnh mẽ bảo bọc khiến người ta mê luyến không thể rời. Rốt cục, Bạch Xà lại bị Huyết Xà ôm đi. Anh thấy để Bạch Xà cạnh Hắc Xà không phải là một ý kiến tốt, ngoài học hư ra thì chẳng được gì cả. Để lại ánh mắt cảnh cáo Huyết Xà cùng Bạch Xà mất hút trong hành lang…
…
Ngày hôm sau, sau mấy ngày sắp xếp lịch làm việc của các thành viên trong bang, Hắc Xà quyết định để cả bang nghỉ ngơi vài hôm để lấy sức bước vào cuộc chiến thực sự phía sau này. Và cũng chính vì thế, một buổi sáng đẹp trời, bốn người thong dong đi dạo trên bãi biển xanh mát của thành phố Đà Nẵng xinh tươi. Có lẽ, đã phải một thời gian rất dài rồi họ chưa bao giờ sống chậm lại, bước chậm một chút để ngắm nhìn phố phường đông đúc cả. Lúc nào cũng là vội vàng bước qua tất cả hay không cũng là ẩn giấu mình trong màn đêm; cuộc sống của một mafia chẳng bao giờ cho phép họ được sống chân chính với con người mình. Dù là người sống trong bóng đêm, dù là thế giới ban ngày cũng đầy thối nát nhưng khi chạm vào ánh mặt trời dịu dàng sau một mùa đông – ánh mặt trời lúc sáng sớm lại khiến cho lòng ta chợt ấm lại.
Bạch Xà tay trong tay với Huyết Xà đi dạo trên biển, hít hà lấy hương thơm tươi mát mang chút vị mằn mặn của biển khơi và nắng sớm. Có lẽ, đã lâu lắm rồi Bạch Xà mới chạm vào được với cái cảm giác bình yên đến nhường này. Nhìn qua Huyết Xà đứng bên cạnh mình từ ánh mắt đến cả con người đều là dịu dàng, ấm áp chứ không phải khí lạnh lẽo kia khiến cho cô tự hỏi rằng: Phải chăng cô cảm thấy ấm áp như vậy là do anh chăng?
_ Đừng nhìn, anh sẽ nghĩ rằng em đang mời gọi anh đấy _ Huyết Xà thấy Bạch Xà nhìn mình chăm chú, anh khẽ cười thì thầm vào tai cô. Cánh môi mỏng hôn lên má hồng hồng của cô.
_ Anh… _ Bạch Xà nghe vậy nghẹn họng, gương mặt đỏ bừng. Đôi má cô hồng lên chẳng kém gì mặt trời đang mọc từ mặt biển kia lên cả. Cô vừa tức lại ngượng ngùng nhìn anh.
Ngắm nhìn hai người trước mặt mình, hai người mà ta ngưỡng tưởng rằng sẽ chẳng bao giờ có thể hòa hợp được với nhau mà giờ đây lại nhìn nhau chứa đựng là bầu trời yêu thương. Có lẽ, tình yêu chính là môt phép lạ như thế. Anh – Hắc Xà cảm thấy thực sự rất mãn nguyện. Anh đã từng ước, từng mong những ngày tháng như thế này nhưng cũng chưa bao giờ dám hy vọng vậy mà giờ đây nó đã trở thành sợ thật rồi. Tuy nhiên, sự thực này hạnh phúc quá làm anh cảm thấy lo sợ…
_ Anh! Hôm nay hãy thoải mái một hôm đi. Chuyện tiếp theo hãy để ngày mai rồi tính. _ Độc Xà như hiểu được nỗi lo ẩn giấu trong lòng Hắc Xà vậy. Bàn tay nhỏ nắm chặt bàn tay anh, nụ cười dịu dàng khiến Hắc Xà cảm thấy ấm lòng. Cô bây giờ đã chở lại với chính mình. Không phải là một cô gái thù hận đầy mình nữa mà là một cô gái yêu anh bằng tất cả tâm tư của mình.
Hắc Xà và Huyết Xà có thể dễ dàng phân biệt được Độc Xà và Bạch Xà có lẽ không chỉ bởi vì tình yêu. Bởi lẽ, khi hiểu họ rồi tiếp xúc với cả hai thì ta sẽ nhận ra rõ ràng một điều là cả hai chỉ giống về ngoại hình còn cử chỉ, tính cách và ánh mắt hoàn toàn khác nhau. Bạch Xà mang trong mình một dòng máu mạnh mẽ, kiên cường nhưng bên trong lại mềm yếu dễ suy sụp khi cô bị sốc bởi cái gì đó hay ai đó. Ánh mắt cô luôn lanh lợi, sáng rực, hoạt bát, long lanh như chứa đựng cả bầu trời những vì sao trong đó vậy. Còn Độc Xà lại là một cô gái dịu dàng, nữ tính luôn nhẹ nhàng nhưng khi cần thì cô lại mạnh mẽ vô cùng, kiên cường hơn cả Bạch Xà. Ánh mắt Độc Xà bởi vì bảy năm hận thù mà mất đi ít nhiều sự long lanh ngây thơ như của Bạch Xà nhưng nó lại trở thành đôi mắt tĩnh lặng khiến người ta an tâm về một nơi nào đó bình yên khi ở bên cô.
_ Chị hai, anh Phương mau lại đây! _ Bạch Xà ở phía xa vẫy tay gọi cả hai.
Giữa bãi biển cát trắng, nước xanh ngắt, bầu trời ruộm nắng vàng của thành phố Đã Nẵng có hai thiên thần đang vui đùa. Nắng dát vàng khắp nơi, chiếu sáng hình ảnh Bạch Xà đội chiếc mũ vành to mặc một bộ đồ đơn giản, chỉ là áo ba lỗ trắng cùng quần đùi xanh nhạt, đi dép lê thôi nhưng nụ cười lực rỡ kia khiến cho ánh nắng kia càng trở nên vàng hơn. Độc Xà chạy tới vui đùa cùng Bạch Xà, cô cũng đội một chiếc mũ to màu xanh nhạt, diện một chiếc váy dây đơn giản không họa tiết màu trắng tung bay trong gió đưa một làn gió nhẹ đến bên những ngư