
Tinh quát.
Hàn Tinh Tinh khinh thường phản bác Trần Cẩn: “Ai cùng anh ta có gian tình, tớ và anh ta chỉ là tạm thời thôi, cậu đừng nói bậy.”
Đoạn Cao Thụy cảm thấy mất mặt, không nhịn được liền nói theo: “Đúng làm sao tôi có thể thích bà chằn này được.”
“Ui da.....” Đoạn Cao Thụy đau qua phải hít một hơi thật sâu, thì ra Hàn Tinh Tinh đang nhéo tay anh.
Đi vào phòng, ai không có bạn trai thì rất thê thảm, Đoạn Cao Thụy thay
Hàn Tinh Tinh cản hết rượu còn một mình Trần Cẩn phải uống hết tất cả
rượu mời, mọi người trong phòng ai cũng đều nhắm vào cô mà chúc rượu,
đến khi Hàn Tinh Tinh ra đỡ hộ cô mới nghỉ được một chút, đầu óc cô bây
giờ rất choáng váng, tựa lên vai một bạn nam trong lớp ngủ gục, Hàn Tinh Tinh giống như có dự cảm, liếc mắt thấy Trần Cẩn đang nằm trong ngực
một bạn nam ngủ liền nói với Đoạn Cao Thụy: “Còn không nhanh gọi điện
cho người anh em của anh, không cẩn thận Cẩn Cẩn sẽ là của người khác
đó.” Nói rồi liếc nhìn Trần Cẩn ở ghế sa lon.
Nghe Hàn Tinh Tinh
nói, Đoạn Cao Thụy đi vào nhà vệ sinh gọi điện thoại. Kết quả là lúc bạn nam kia đang cẩn thận dìu Trần Cẩn thì Nhung Hâm Lỗi đến, thấy cô đang
ngã trong ngực một gã đàn ông, lòng anh cảm thẩy rất khó chịu, máu như
chảy ngược, đôi tay nắm chặt nổi cả gân xanh, bước nhanh về phía trước
không chút nhẹ nhàng kéo cô vào ngực.
Bạn nam kia lúng túng buông tay ra, bạn học xung quanh liền ồ lên tranh nhau nói: “Anh là bạn trai
Trần Cẩn à, sao chưa bao giờ gặp vậy, anh không đi với cô ấy nên cô ấy
phải uống rất nhiều rượu đấy.” Nghe bọn họ nói xong sắc mặt anh liền đen lại, càng ngày càng khó coi.
Đoạn Cao Thụy vỗ vỗ vai anh với nụ
cười rất nham hiểm nói: “Chúc cậu gặp nhiều may mắn.” Rồi ôm Hàn Tinh
Tinh trong ngực đi luôn.
Anh dìu cô đến bãi đỗ xe, một tay mở cửa dùng sức nhét cô vào xe, cô giống như nhận ra cái gì, lắc lắc đầu đứng
dậy liền đụng vào cửa sổ xe, lập tức tỉnh táo lại không ít. Quan sát
xung quanh thấy quen thuộc nên không phản kháng nữa, yên lặng ngồi tựa
vào ghế.
Anh thấy có thấy cô yên lặng ngồi trên ghế phụ, liền
thay cô thắt dây an toàn nhưng sắc mặt vẫn thì vẫn đang nhăn nhó, không
ngờ anh đã nói cô đừng đi quán bar mà hôm nay cô vẫn còn đi.
Trần Cẩn nheo mắt nhìn anh thấy anh nhíu mày liền to gan đưa tay lên vuốt,
“Em lại nổi điên cái gì thế?” anh cau mày định đem hai tay nắm chặt,
hướng cô quát lớn, lại bị cô tránh ra.
“Em không điên, em cho anh biết, em đang say rượu nhưng hiện tại em vẫn biết mình đang làm cái gì.” Nói xong tức giận lẩm bẩm, lại nghiêng đầu nhìn anh chằm chằm.
Cảm thấy cô nhìn anh không chớp mắt, anh liền lạnh lùng nói: “Em đừng nhìn anh như vậy được không?”
Trần Cẩn bật cười khúc khích rồi đưa tay vuốt má anh, Nhung Hâm Lỗi liền cho xe dừng lại, nhìn cô quát: “Trần Cẩn, em ngồi yên đi, đừng có táy máy
tay chân.”
“Không! Lần trước anh hôn em, lần này em chỉ sờ
mặt anh thôi mà, anh cười một cái xem nào.” Bây giờ tiếng của Trần Cẩn
át hẳn tiếng anh nói luôn, rồi lại đưa tay sờ sờ cằm anh trêu đùa, anh
đưa tay gạt tay cô xuống, cô thật muốn bức điên anh mà.
Mới ngồi
yên lặng được một lúc rồi lại nghiêng đầu tiếp tục chăm chú nhìn anh vừa lầm bầm: “Nhung Hâm Lỗi, anh có biết 4 năm trước khi thấy anh vì Phó
Lâm đau khổ, anh biết em lúc đau như thế nào không?” cô đột nhiên ghé
sát tai anh nói nhỏ, rồi nghiêng đầu rời đi, cười khúc khích nói: “Anh
không biết phải không, anh làm sao biết được lúc đó em rất tuyệt vọng và đau khổ không?”. Năm đó khi anh chia tay với Phó Lâm, ánh mắt đau đớn
tuyệt vọng đó của anh không tránh được mắt cô, cũng bởi vì chuyện này mà cô thất bại trong cuộc thi đấu võ, cũng vì lần đó mà cô bị gãy chân
phải nằm bênh viện quân khu, 4 tháng đó không hề xuất hiện trước mặt
anh.
Ánh mắt cô mờ mịt, rồi khẽ cười nhẹ tiếp tục nói: “Em muốn
thi trường quân đội, muốn vào đó với anh, muốn mình có thể cùng làm việc với anh nhưng người nhà em không ủng hộ, vì em không đủ năng lực để thi vào đó và nếu vào được thì sẽ mất hết bạn bè."
Cô co người trong ghế ngốc nghếch chăm chú nhìn anh: “Anh có biết hay không?”. Cô cười
khổ một tiếng, nhìn anh hỏi: “Anh biết không?Tự mình lau nước mắt, càng
lau nước mắt càng chảy nhiều, càng khóc nhiều hơn nhưng lại vô dụng
không biết làm gì.” Cho nên cô mới thổ lộ mấy năm tình cảm dành cho anh, nếu không cố gắng bọn họ mãi mãi sẽ không có kết quả.
Anh nhắm
mắt lại, nín thở nghe cô nói tiếp: “Em vẫn cho rằng chỉ cần em muốn, sẽ
cố gắng hết mình, nhưng những cố gắng của em đều bị anh phủ nhận hết,
anh lập tức xử tử nó, trên đời này có nhiều đàn ông như vậy, sao em lại
chỉ thích một mình anh để rồi bị xem thường như thế này.” Cô nói xong
liền ngoảnh mặt ra ngoài cửa sổ, cố gắng kiềm chế không cho nước mắt rơi , ngây ngốc tự giễu.
“Đừng nói nữa....Tiểu Cẩn.” Anh không
nhịn được liền nói, rồi kéo cô lại nhìn thẳng vào mặt mình, tay anh do
cầm súng nhiều năm nên bị chai sần, đặt lên mặt làm cô hơi đau, ánh mắt
anh bây giờ sâu hút không thấy đáy, anh cứ chăm chú nhìn cô, càng nhìn
lại càng đau lòng.
Trần Cẩn l